"Hô"
Lúc này, Lý Thất Dạ lấy ra Nhất Dương Hồ, thu hồi thần thông. Sau khi Lý Thất Dạ thu hồi thần thông thì chỉ nghe "phốc phốc phốc", Thanh Hạo Thần Bạng lập tức khép miệng. Chỉ nghe "phốc" một cái, con trai lớn này lập tức trốn sâu vào trong Dược Hồ, biến mất trong nháy mắt.
Cảnh tượng này khiến mọi người trợn to mắt, mọi người không biết rằng con trai này lại có thể chạy trốn nhanh tới như vậy.
Lúc này mọi người ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ một tay Thanh Hạo Thần Châu, một tay dược mộc thần phẩm. Bất luận là món nào thì cũng đều là bảo vật vô giá, đều là thứ khiến người ta thèm chảy dãi.
Bảo vật cực kỳ quý giá như vậy, rất nhiều người cả đời cũng không có được, thế nhưng Lý Thất Dạ lại có được quá dễ dàng, giống như cúi đầu xuống là gặp được bảo vật, khiến mọi người cực kỳ ghen tỵ.
- Nha đầu, ngươi cứu người, nếu như có châu này thì nhất định sẽ làm ít hưởng nhiều.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa Thanh Hạo Thần Châu cho Mục Nhã Lan.
Mục Nhã Lan cầm Thanh Hạo Thần Châu trong tay, nhất thời chưa thể hoàn hồn.
- Ngươi thông thạo dược lý, nuôi trồng đan thảo, thứ này gần gũi với đại địa, có thể nuôi dưỡng mộc thảo. Ngươi đeo nó trên người là thích hợp nhất.
Lý Thất Dạ đưa dược mộc thần phẩm cho Tần Thược Dược.
Trong nhất thời, Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đều đứng tại chỗ. Cho dù các nàng xuất thân Trường Sinh cốc thì bảo vật dường này cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1002595/chuong-3345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.