- Còn sống thật tốt.
Luân Hồi Hoang Tổ nuốt lũ hắc ám vào duỗi thẳng lưng, phấn chấn tinh thần khẽ nói:
- Vạn cổ đến nay bao nhiêu người muốn sống.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đạo tâm của Lý Thất Dạ bay ra kỷ nguyên Viễn Hoang, dọc xuống sông dài thời gian, nháy mắt vượt qua các kỷ nguyên.
Vù vù vù vù vù!
Giờ thì đạo tâm kiên định không gì sánh bằng đã trở lại trong người Lý Thất Dạ.
Lúc này đạo tâm trở về, Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, lạnh nhạt nói:
- Sống đúng là tốt, tiếc rằng ngươi không nên nuốt vào một lũ hắc ám.
- Ta biết, ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị thủ đoạn trong ao máu tiên, thẩm thấu vào hắc ám.
Luân Hồi Hoang Tổ không ngạc nhiên, không bất ngờ, bình tĩnh nói:
- Nhưng ta vẫn muốn cảm nhận tư vị sống tiếp. Ta chỉ là thân hình quá khứ, lâu rồi không cảm nhận cảm giác sống thế này. Sống tốt thật, dù ngươi dùng thủ đoạn trong hắc ám thì ta vẫn muốn lần nữa cảm nhận sống.
Luân Hồi Hoang Tổ này là thân quá khứ, ở thì quá khứ, không phải sống. Lão đúng là Luân Hồi Hoang Tổ, vì lão thuộc về ngày hôm qua nên không cảm nhận được mùi vị hôm nay.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Sống đúng là rất tốt, trên đời có mấy ai không muốn sống?
Luân Hồi Hoang Tổ rất quyến luyến mùi vị sống này:
- Phải rồi.
Luân Hồi Hoang Tổ bình tĩnh nói:
- Chỉ cần được sống thì diệt thế có sao, tất cả đều bé nhỏ không đáng kể.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1003102/chuong-3014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.