Một ngàn viên cảnh giới Đạo Sư Hỗn Độn thạch là con số không nhỏ với đám người Trầm Hiểu San, nhưng với người như Thiên Hoàng Thái Tử chỉ là cọng lông trâu.
- Một ngàn viên cảnh giới Đạo Sư Hỗn Độn thạch?
Lý Thất Dạ bật cười:
- Ngươi nghĩ mình hơi cao, nếu ngươi muốn đổ thì thôi, ta hạ mình đổ với ngươi vậy. Một đôi tay đổ một đôi tay, dám đánh cuộc không?
- Ngươi là cái thá gì?
Mặt Thiên Hoàng Thái Tử lạnh băng cười khẩy nói:
- Bằng vào thảo dân nhà ngươi với đôi tay ti tiện cũng dám so sánh với đôi tay vàng của bản thái tử?
- Ngươi là cái thá gì?
Lý Thất Dạ không giận, cười nhạt đáp trả lại:
- Thiên Hoàng quốc trong mắt ta chỉ là tổ kiến, chỉ có con kiến nhà ngươi là nghĩ mình cao. Cá cược đôi tay với con kiến nhà ngươi là đã coi trọng tiện dân!
Lời Lý Thất Dạ nói như bạt tai táng thẳng mặt Thiên Hoàng Thái Tử.
- Ngươi...!
Không phàm nhân nào dám nhục nhã gã trước mặt mọi người như vậy, càng không ai trước đám đông lớn tiếng sỉ nhục Thiên Hoàng quốc bọn họ, Thiên Hoàng Thái Tử tức điên.
Lý Thất Dạ thốt lời làm mọi người líu lưỡi. Biết rõ lai lịch của Thiên Hoàng Thái Tử mà phàm nhân này còn dám vênh váo như thế, dám tát tai Thiên Hoàng Thái Tử, đúng là không thèm để Thiên Hoàng Thái Tử vào mắt, phàm nhân vênh váo nhất trong đời bọn họ từng thấy.
Lý Thất Dạ lười nhìn không mặn không nhạt nói:
- Không dám đổ thì tránh qua một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1003501/chuong-2747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.