Người đang yêu thường mù quáng, trong suy nghĩ Dư Ngọc Liên, Long Ngạo Thiên là vô địch, hắn nhất định có thể trở thành Tiên Đế, Lý Thất Dạ như thế làm thấp đi Long Ngạo Thiên, nàng đương nhiên mất hứng.
Dư Ngọc Liên có thần thái như vậy, đương nhiên Lý Thất Dạ biết rõ nó có ý vị như thế nào, hắn cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Tiên thể đại thành không đáng khoác lác trước mặt ta.
- Ngươi...
Dư Ngọc Liên thập phần phẫn nộ, nàng nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, tức giận nói:
- Ít nhất Long huynh là tiên thể đại thành, ngươi không phải!
Dư Ngọc Liên tức giận lại làm Lý Thất Dạ cười rộ lên, có chủ tâm đả kích tưởng tượng trong lòng Dư Ngọc Liên, nhàn nhã nói:
- Ta có mười ba mệnh cung.
Lời này vừa ra, Dư Ngọc Liên biến sắc, một câu nói ép nội tâm của nàng thở không ra hơi, nàng vẫn lấy Long Ngạo Thiên làm kiêu ngạo, trong mắt nàng Long Ngạo Thiên rất ưu tú, là nhân vật tuyệt thế vô song, không ai có thể so sánh.
Nhưng mà mười ba mệnh cung, lúc này Dư Ngọc Liên hít thở không thông, ít nhất Long Ngạo Thiên trong lòng nàng không có.
- Long huynh tinh thông ngũ đế chi thuật, sáng tạo vô thượng đại đạo.
Dư Ngọc Liên không phục, không cam lòng nói.
Nhìn thấy Dư Ngọc Liên tức giận như vậy, Lý Thất Dạ cũng cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
- Ta có mười ba mệnh cung.
- Long huynh có thiên tư tam thành, danh xưng Thập Quan Vương!
Dư Ngọc Liên vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1003737/chuong-2511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.