- Đúng vậy nha ——
Tiểu nữ hài ục ục miệng, lộ ra bộ dáng ủy khuất, nói ra:
- Nếu như không là người xấu, tại sao phải chia rẽ ba ba cùng mụ mụ, chỉ có người xấu mới làm như vậy.
Nhìn hai mắt tiểu nữ hài đỏ lên, thiếu phụ há miệng quát bảo ngưng lại nhưng sau đó cũng không thể nói gì.
Văn Nhân Kiên Thạch cũng không trách, hắn nói:
- Chuyện của người lớn, không thể phân tốt xấu, có chút chuyện, chờ ngươi lớn lên mới hiểu được.
- Người xấu là người xấu, người tốt chính là người tốt, có gì mà không phân rõ tốt xấu.
Tiểu nữ hài bỉu môi, tức giận nói.
Nhìn tiểu nữ hài lộ ra bộ dáng đángyêu, Lý Thất Dạ cũng không tươi cười sờ đầu nàng một cái.
Mà tiểu nữ hài linh tính mười phần, lắc đầu muốn bỏ qua tay của Lý Thất Dạ.
- Ta không phải ba ba của ngươi sao?
Thấy tiểu nữ hài như vậy, Lý Thất Dạ có tâm trêu chọc nàng, nhàn nhã nói:
- Nếu như ta không phải ba ba của ngươi, ta sẽ rời đi.
- Ngươi cũng là người xấu ——
Đôi mắt tiểu nữ hài ngập nước, bộ dáng đầy ủy khuất.
Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của tiểu nữ hài, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không lên tiếng.
Chỉ có thiếu phụ nhẹ nhàng thở dài một hơi, thần thái ảm đạm, đôi mắt ưu sầu bao phủ đám mây đen.
Trong chốc lát bọn họ đi vào Văn phủ, sau khi bước vào trong Văn phủ,. lập tức cảm giác tiến vào thế giới khác, bên trong thanh tĩnh, hoàn toàn ngăn cách với thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1003806/chuong-2442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.