– Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, chỉ có một cây, các ngươi phân thế nào?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhìn qua đám người Khê Trúc Tiên.
Lúc này đám người Khê Trúc Tiên nhìn nhau, bọn họ đạt thành hiệp nghị trong thời gian ngắn, đương nhiên bọn họ đạt thành hiệp nghị thế nào thì người ngoài không rõ.
– Chuyện này không liên quan tới ngươi.
Thần Mộng Thiên chậm rãi nói ra:
– Chỉ cần ngươi giao ra Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, tất cả cũng có thể bàn, thậm chí chúng ta cũng không đả thương ngươi.
Thần Mộng Thiên đã nói như vậy, chuyện này làm người trước thiên kính tim đập thình thịch, rất nhiều người đều nhìn thấy ánh rạng đông, tất cả mọi người cảm thấy phong ba này có hy vọng hóa giải.
– Nói như vậy, các ngươi còn có yêu cầu khác.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc này đám người Thần Mộng Thiên nhìn nhau, Lăng Phong Vân nói ra:
– Nếu như năm vị không ngại, ta có thể làm trung gian cho mọi người. Lý Thất Dạ giao Luân Hồi Cửu Diệp Thảo ra, mọi người có thể không cần khó xử hắn, chỉ cần hắn bồi thường nhỏ là được.
– Lăng Phong Vân chính là Lăng Phong Vân, không hổ là tuyệt thế hào hùng, lòng dạ rộng rãi hơn người khác, hắn thật ái tài.
Thế hệ trước nghe Lăng Phong Vân nói thế thì khen ngợi.
Trong sáu người, người không cần Luân Hồi Cửu Diệp Thảo chính là Lăng Phong Vân, tuổi của hắn đúng là không cần tới Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Lăng Phong Vân lúc này đứng ra đòi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1003848/chuong-2400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.