Phật chủ phật quốc --
Thấy thánh phật kia rút đi, thời điểm này có người hiểu chuyện nói rõ là người nào nói thế.
Lúc này Lý Thất Dạ thu hồi mười ba mệnh cung, thu hồi thanh đăng và đạo kiếm, hắn hiện tại nhìn qua cực kỳ bình thường.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn chằm chằm vào phật môn, giống như nhìn vào nơi sâu nhất của phật môn, thần thái của hắn thập phần cổ quái, thần thái như vậy khó hiểu không nói nên lời, mà thần thái này không ai rõ nó có ý vị gì.
Ông -- một tiếng, lúc này trong phật quốc có phật kiều rủ xuống, dưới phật kiều có rất nhiều phật liên nở rộ, vô cùng thần thánh, vô cùng cao thượng, chỉ một phật kiều này cũng đủ làm vô số người động dung.
Lý Thất Dạ thần thái trầm mặc, không nói thêm một câu nào cả, hắn đạp vào phật kiều, phật kiều mang theo Lý Thất Dạ biến mất sâu trong phật quốc.
Tất cả mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ biến mất ở nơi sâu nhất, lúc này mới buông lỏng một hơi, phần đông tu sĩ sau khi phục hồi tinh thần lại, đều nhao nhao đứng lên.
- Chẳng lẽ phải vạch mặt với táng phật cao nguyên hay sao?
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, rất nhiều người cũng đổ mồ hôi lạnh, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều người không ngừng nghị luận với nhau.
Trên thực tế mọi người nghị luận thật lâu cũng không có kết quả gì, không có ai biết vì cái gì Lý Thất Dạ đột nhiên lại vạch mặt với táng phật cao nguyên, rất có xu thế ngươi chết ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1004609/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.