Lý Thất Dạ bật cười, chỉ vàoĐệ nhất hung mộ sừng sững phương xa, cười nói:
- Truyền thuyết trong đệ nhất hung mộ có nhiều báu vật hơn, có cả thuật trường sinh bất tử.
Bành Tráng hưng phấn nói:
- Ha ha, chờ ta tìm ra chìa khóa thì chắc chắn sẽ đi vào.
- Sợ là rất khó.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Nghe nói đã lâu không ai mở đệ nhất hung mộ, mấy vạn năm nay đệ nhất hung mộ không hề thay đổi gì.
- Ai nói chưa từng thay đổi?
Bành Tráng không phục:
- Đêm hôm trước ta thấy ngay đệ nhất hung mộ có biến đổi. Ngay khi trời tối, ta nhìn thấy một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ.
- Bành Tráng, đồ khoác lác.
Một đồng bạn cười lắc đầu, nói:
- Mọi người đều ở chung một chỗ nhưng tại sao chúng ta không thấy?
Bành Tráng nghe đồng bạn cười nhạo thì nóng nảy, thề thốt:
- Ta nhìn thấy thật sự, thật vô cùng. Ta lừa các ngươi làm gì? Đúng là có một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ!
- Thật không?
Lý Thất Dạ thầm mừng, hắn đến vì tin tức này.
Lý Thất Dạ làm bộ dáng tò mò hỏi:
- Bàn tay khổng lồ đó như thế nào? Đáng sợ không? Giống tay quỷ hay gì?
- Không phải tay quỷ.
Bành Tráng lắc đầu, nói:
- Ta cảm thấy bàn tay đó rất lạ, khi đêm biến mất, ta thấy tay kia rụt về đệ nhất hung mộ.
- Đột nhiên có một bàn tay khổng lồ vươn ra?
Lý Thất Dạ như một đứa trẻ tò mò nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1006020/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.