- Lục Nguyên, ngươi xem ta mang cái gì tới cho ngươi nè.Vương Phú Quý chưa tới nơi mà tiếng đã vang xa.Nhan Lục Nguyên nằm trong ổ chăn mở mắt, sống chết không muốn rời giường.Tiểu Ngọc Tỷ ngồi xếp đồ bên cạnh nói:- Rời giường đi Lục Nguyên.- Không chịu, ta muốn nằm một lát nữa!Nhan Lục Nguyên lầm bầm.Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:- Nếu mỗi ngày ngươi dậy sớm hơn 15 phút, một ngăm ngươi sẽ có thêm 90 tiếng.
Ngươi có thể dùng thời gian này là chuyện mình thích.
Chuyện ngươi thích nhất là gì?Nhan Lục Nguyên nghĩ cả buổi rồi nói:- Ta thích nhất là ngủ a…- Mau đứng lên.Tiểu Ngọc Tỷ cau mày:- So với anh trai ngươi, chỉ có càng làm người ta giận thêm!Nói xong, Tiểu Ngọc Tỷ đi tới xốc chăn Nhan Lục Nguyên lên.
Độ ấm trong chăn nhất thời tiêu tán, Nhan Lục Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng rời giường.Bây giờ đã vào đầu đông, mùa đông thời tiết rét lạnh.
Trong trí nhớ Nhan Lục Nguyên, mùa đông hàng năm đều có người chết cóng ở đầu đường hoặc chết cóng trong lều của mình.Túp lều được làm bằng cành cây hoặc khung sắt, bốn phía được bọc vải rách, căn bản cản không nổi gió.Những năm trước hắn và Nhâm Tiểu Túc đều ở trong lều lạnh run.
Nhâm Tiểu Túc hận không thể mặc hết y phục mùa hè lẫn mùa đông lên người Nhan Lục Nguyên.
Có điều dù như thế vẫn lạnh vô cùng.Bất quá mỗi lần nhớ tới chuyện này, Nhan Lục Nguyên đều rất vui.Nhan Lục Nguyên nhớ tới lời Nhâm Tiểu Túc nói:- Con người vui vẻ không phải vì hưởng thụ mà vì thống khổ.
Khi ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-danh-sach/126941/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.