Mắt thấy bầu không khí ngày càng cổ quái, Hứa Hiển Sở lạnh lùng nói:- Nhìn bộ dáng hiện tại của các ngươi kìa.
Bây giờ chuyện chúng ta cần nhất là tìm đồ ăn.
Sau đó rời khỏi đây, chẳng lẽ các ngươi muốn chết ở nơi này?Lưu Bộ cười ha hả:- Đúng thế, bây giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được.Vừa rồi, trong nháy mắt Lưu Bộ chợt muốn làm chuyện xấu.
Có điều hắn phát hiện bản thân không có đồng đội.
Nếu nơi này có chuyện gì dơ bẩn xảy ra, đám tư binh sẽ giết sạch người ngoài.- Chúng ta đi đâu tìm đồ ăn đây?Có người phàn nàn:- Hiện tại các người dám vào rừng sao? Ta là ta không đi rồi đó.Hứa Hiển Sở nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:- Ngươi hiểu rõ nhất cách sống ở nơi hoang dã.
Ngươi giúp mọi người tìm đồ ăn đi.Đột nhiên âm thanh cung điện vang lên trong đầu Nhâm Tiểu Túc:“Nhiệm vụ: Trợ giúp đồng đội tìm đồ ăn.”Tìm đồ ăn?Nhâm Tiểu Túc im lặng một hồi rồi chỉ vào người ngồi kế bên Hứa Hiển Sở:- Ta thấy trước khi vào hẻm núi, hắn đã cầm theo đồ ăn trên xe bán tải, hẳn bây giờ còn trong balo hắn đấy.Gã quân nhân bị chỉ mặt điểm tên ngơ ngác.
Chúng ta là kêu ngươi vào rừng tìm đồ ăn, ngươi tìm đồ ăn trên người ta làm cái quái gì?!"Nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng Đồ Phổ học kỹ năng sơ cấp."Nhâm Tiểu Túc vui vẻ cười, dù sao cung điện chỉ nói là tìm đồ ăn chứ chẳng bảo tìm ở chỗ nào, đồ ăn trong balo người khác cũng là đồ ăn thôi!Hắn ngày càng thích nhiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-danh-sach/126984/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.