🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thận Vi vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía lầu Lục Dực: “Ngươi không canh chừng sư phụ mình, hay đi báo tin cho sư nương và mọi người sao?”

Lúc này, cơn mưa trở nên lất phất nhẹ nhàng. Khung cửa sổ gỗ chạm trổ của lầu Lục Dực trước đó bị nàng phá thủng một lỗ lớn. Ngô Giang từ bên trong thò đầu ra, vẻ mặt đáng thương, vẫy tay với bọn họ.

Hàn Thời Yến siết chặt nắm đấm, giọng nói kiên định: “Ngô Giang sẽ xử lý ổn thỏa. Nếu đổi lại là lão nhân gia, sau khi ta chết, cũng sẽ làm như vậy, lập tức đi tìm hung thủ.”

Mưa đầu xuân lạnh buốt thấu xương. Hàn Thời Yến cảm thấy bản thân càng lúc càng tỉnh táo.

Lần đầu tiên hắn gặp Quan Chính Thanh là ở cổng cung.

Khi đó, hắn ngồi trong xe ngựa, còn Quan Chính Thanh bị nội thị trong cung áp giải ra ngoài. Trán ông bị rách một đường lớn, máu chảy xuống, che phủ cả mắt trái. Lão nhân choáng váng, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ vô cùng.

“Quan Gia! Nếu công tử quan lại giết dân thường mà không bị trừng trị, thì gốc rễ của Đại Ung ở đâu? Quan Gia muốn trở thành một quân vương diệt quốc sao?”

Mẫu thân hắn khi ấy lập tức biến sắc, vội quay xe ngựa về phủ, miệng không ngừng càu nhàu Quan Chính Thanh: “Trên đời có trăm ngàn con đường, lối đi thênh thang thì ai cũng thong dong, vậy mà Quan lão này lại cứ muốn giẫm lên tổ tiên của bá quan văn võ, dồn người ta cũng như chính mình vào đường chết!”

“Không phải người ta vẫn nói sao, kẻ mặt không có thịt thì làm việc cũng bạc tình. Thời Yến, con đừng học theo lão ấy.”

Hắn gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ đến sống lưng thẳng tắp của Quan Chính Thanh…

Hàn Thời Yến trầm tư hồi lâu, mím môi, rồi hạ giọng nói: “Người mà ngươi nhắc đến, là đứa trẻ đón khách trước tiệm cháo bầu, tên Liễu Dương? Ngươi cho rằng hắn là người trung gian, đã dẫn kẻ nọ đến lầu Lục Dực gặp Quan ngự sử?”

Cố Thận Vi gật đầu, cả hai nhanh chóng rời khỏi ngõ Phù Dung, đi đến nơi cột ngựa.

“Đúng vậy. Sáng nay ta vô tình chạm mặt hai người bọn họ trong hẻm. Đứa trẻ tên Liễu Dương đó nói với hắn rằng Quan ngự sử đã tự đập đầu vào cột để can gián, hiện đang ở nhà đóng cửa suy ngẫm. Khi ấy, ta không nghĩ nhiều, dù sao thì trong thành Biện Kinh, ngay cả tiên sinh kể chuyện cũng thích nhắc đến Quan ngự sử. Nhưng bây giờ ngẫm lại, quả thực có vấn đề.”

Hàn Thời Yến ngạc nhiên liếc nhìn Cố Thận Vi.

Nàng vừa mới trở về kinh sau ba năm rời đi, không rõ những chuyện rối ren trong này, vậy mà vẫn có thể suy luận ra gần như toàn bộ chân tướng. Quả nhiên khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Rõ ràng trước khi xảy ra vụ án Phi Tước, khi Cố ngự đại còn tại thế, ấn tượng của mọi người về Cố Thận Vi trong thành Biện Kinh chỉ là một thiên tài kiếm thuật mà thôi.

“Ừ, Liễu Dương còn có một ca ca tên là Liễu Âm. Nó là một tay môi giới, thường xuyên lảng vảng ở bến tàu, quán trọ, cổng thành, chuyên giúp những người mới đến kinh thành tìm thân nhân. Như ngươi nghĩ đó, trong số này bao gồm cả những người muốn cáo trạng, và nó sẽ tìm giúp họ một vị Ngự Sử thích hợp…”

Hàn Thời Yến sững sờ, lập tức nhìn chằm chằm Cố Thận Vi: “Vậy nên, người chết trong nhà xí chính là kẻ đến kinh thành cáo trạng? Hắn mang theo bằng chứng và sư phụ ta vì điều này mà gặp họa sát thân! Thứ mà Hoàng Thành tư các ngươi muốn chính là vật mà người tố cáo kia đang giữ.”

Hàn Thời Yến không ngừng suy luận, tiếp tục lớn mật đoán: “Ngươi từng nói với ta rằng Lục Dực sẽ tìm ta. Ngươi cho rằng điều mà Lục Dực nói dối chính là nàng ta thực sự đã lấy được bằng chứng, nhưng không muốn giao cho Hoàng Thành tư, mà muốn đưa cho ta?”

“Ngươi giúp sư phụ ta rửa sạch oan khuất, còn cái thứ nhỏ nhỏ muốn ta trao đổi, chính là bằng chứng này?”

Cố Thận Vi không hề dừng bước, thậm chí càng đi càng nhanh.

Hàn Thời Yến đành chạy theo, hạ giọng, chui vào trong chiếc ô giấy dầu của nàng: “Vậy là vụ án của Hồng gia trên núi Thương Lãng ở Tô Châu đúng không? Ngươi không cần chối, ta biết ngươi vừa từ Thương Lãng trở về.”

Cố Thận Vi chăm chú lắng nghe, càng nghe, khóe môi càng nhếch lên.

“Ta đâu có nói dối! Nhưng Quan ngự sử đến lầu Lục Dực không phải để nhận đơn kiện. Ngươi nghĩ ông ta đến đó làm gì?”

Sắc mặt Hàn Thời Yến đen lại, nghiến răng nghiến lợi chế giễu: “Cố thân sự đại nhân đúng là một kẻ đánh cờ giỏi, tính toán không bỏ sót điều gì!”

Cố Thận Vi phất tay, thản nhiên nói: “Đâu có đâu có, chỉ là trò vặt mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hung thủ đã giết người, tại sao lại không lấy đi chứng cứ mà còn để lại cho Lục Dực?”

Hàn Thời Yến hơi khựng lại, dừng bước.

Rõ ràng Cố Thận Vi đang chờ Lục Dực đưa chứng cứ đến chỗ hắn, nhưng lời nàng nói cũng không phải là không có lý.

Hung thủ nhắm vào thứ đó mà đến, vậy tại sao sau khi giết người lại không mang đi thứ quan trọng nhất?

Điều này thực sự quá mâu thuẫn.

Nhưng nếu thứ Lục Dực có được không phải là chứng cứ, vậy bí mật mà nàng ta đang che giấu, không thể nói cho Hoàng Thành tư rốt cuộc là gì?

Hàn Thời Yến nghĩ đến đây, trong lòng trĩu nặng.

Hắn cảm thấy bản thân và Cố Thận Vi đã bị cuốn vào một cơn sóng dữ, chỉ cần sơ sẩy một bước, sẽ vạn kiếp bất phục.

Hắn liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, thấy nàng như chẳng hề bận tâm, thản nhiên lấy từ trong ngực ra một viên kẹo hạt thông, không khách khí nhét vào miệng, hai bên má phồng lên vì nhai.

Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như xác chết của nàng, trong khoảnh khắc này lại trở nên sinh động lạ thường.

“Ai ya! Ngựa của ngươi đâu? Chẳng lẽ ta cưỡi ngựa, còn ngươi chạy theo sau sao? Thật ngại quá đó nha.”

Hàn Thời Yến nghe vậy, trong đầu nổ vang ong ong. Hắn mải suy nghĩ về vụ án, căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện cưỡi ngựa, cứ thế chạy theo Cố Thận Vi suốt dọc đường.

Hơn nữa, hắn là quan văn, bình thường ra ngoài đều ngồi xe ngựa.

Tiểu tư đánh xe của hắn đang ở lại lầu Lục Dực, giúp hắn xử lý hậu sự của sư phụ. Hắn thật sự không có ngựa, chỉ có thể dựa vào hai chân mà chạy.

Hàn Thời Yến còn đang nghĩ ngợi, chợt thấy Cố Thận Vi nhẹ nhàng như chim yến, xoay người lên ngựa. Ngay sau đó, bàn tay mảnh dẻ tưởng chừng chỉ cần hơi dùng sức sẽ gãy của nàng, lại như móng vuốt chim ưng, bấu chặt lấy cánh tay hắn.

Nàng cứ thế mạnh mẽ kéo một cái, trực tiếp quăng hắn lên lưng ngựa. Hắn còn chưa kịp ngồi vững, con ngựa đỏ thẫm đã lao vút đi như tên rời cung.

Hàn Thời Yến cảm thấy cánh tay mình có lẽ đã gãy.

Còn đang bần thần, hắn thấy tay mình đã bị nhét vào một v*t c*ng cứng. Phía trước, giọng nói thản nhiên của Cố Thận Vi vang lên: “Giữ ô giúp ta, ta không muốn dính mưa.”

Mặt Hàn Thời Yến đơ ra.

Hắn thật sự muốn thu ô lại, cưỡi ngựa mà bung ô quá mức nực cười, cảm giác như chiếc ô sẽ bị gió cuốn bay mất. Nhưng hắn muốn không có nghĩa thanh kiếm trên thắt lưng của Cố Thận Vi sẽ đồng ý.

May mà quán cháo bầu cách ngõ Phù Dung không xa, lúc Hàn Thời Yến xuống ngựa, cánh tay đã tê rần đến mức không cảm nhận được nó đã gãy hay chưa.

“Liễu Dương và Liễu Âm, hai huynh đệ bọn họ sống ở đây. Để ta gõ cửa…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy Cố Thận Vi tiện tay đâm mũi kiếm vào khe cửa một cái, cánh cửa gỗ lập tức mở ra.

Nhìn hắn ngây ngốc, nàng còn cau mày khó chịu hỏi: “Ngươi nói gì cơ? Nếu không phải vì ngươi, ta đã trực tiếp trèo vào rồi.”

Hàn Thời Yến há miệng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Cuối cùng, hắn chọn im lặng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Cố Thận Vi lặp lại chiêu cũ, xông thẳng đến giường của huynh đệ họ Liễu, vung thanh kiếm đen sì lên, đặt ngay cổ hai người.

“Đừng giả vờ ngủ nữa, lông mi các ngươi run như cái sàng rồi kìa. Giờ ta hỏi, các ngươi trả lời. Dám nói dối ta sẽ chặt đầu!”

“Hôm nay, kẻ mà các ngươi dẫn đến gặp Quan ngự sử, họ tên là gì?”

Hai huynh đệ nằm trên giường nghe vậy, lập tức run lên, đồng loạt mở mắt.

Cả hai cùng giơ tay đầu hàng, hoảng hốt quỳ xuống, vừa định khóc lóc kêu cha gọi mẹ, nhưng nhìn Hàn Thời Yến đứng trước cửa thì như thấy cứu tinh mà thở phào một hơi dài.

“Nữ đại nhân, chúng ta biết gì sẽ nói hết, chỉ xin ngài cất thanh kiếm giết người này đi trước. Hai huynh đệ chúng ta đều là người tốt, Hàn ngự sử có thể làm chứng!”

“Đại hán đó đến từ Tô Châu, tên là Chu Thành. Hắn là giáo đầu của một võ quán, được Xuân Linh cô nương của Hàn Hương lâu ở Tô Châu nhờ vả, đến kinh thành cáo trạng để lật lại vụ án!”

Mặc dù Liễu Dương tuổi còn nhỏ, nhưng nói năng lưu loát, đầu óc nhanh nhạy, câu chữ rành rọt.

“Những việc như thế này, không ít người của Ngự Sử Đài có thể nhận. Nhưng theo lịch trình của ta, Quan ngự sử là người phù hợp nhất.”

***

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.