🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, bên cạnh giường có một chiếc bàn cũ kỹ, trên bàn đặt một chiếc trống bỏi đã bạc màu theo năm tháng.

Đinh Dương treo lơ lửng trên xà nhà, mũi chân chạm đất, cả người toát lên vẻ yên bình đến quỷ dị. Bên dưới hắn, một chiếc ghế vuông bị đặt ngược, trên mặt ghế vẫn còn lưu lại dấu chân lấm bùn, còn ướt.

Cố Thậm Vi không lập tức gỡ xác hắn xuống, nàng khẽ thở dài, ánh mắt hướng về phía cửa.

Mẫu thân của Đinh Dương đứng đó, đôi mắt trống rỗng, nụ cười lấy lòng đông cứng trên mặt, khiến bà trông đầy hoang mang. Môi bà run rẩy, tai giật giật, nhưng không nghe thấy giọng nói quen thuộc của con trai, liền sốt ruột hẳn lên: “Dương nhi, dậy mau đi con! Cố đại nhân đến tìm này… Chuyện… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Cố Thậm Vi đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì chợt nghe tiếng bước chân vọng lại từ sân.

Nàng nghiêng người, bước đến cửa nhìn ra ngoài, thấy Trương Diên dẫn theo mấy binh sĩ của Hoàng Thành tư vội vàng tiến vào.

Nhìn thấy Cố Thậm Vi, Trương Diên sững người, sau đó quay sang mẫu thân của Đinh Dương đang đứng trước cửa: “Đại nương, là con Trương Diên đây. Dương nhi có chút công vụ quan trọng. Người xem có thể vào bếp nấu một bát canh táo đỏ cho huynh đệ chúng con được không?”

“Bọn con nghe Dương nhi kể mãi rồi, hôm nay lại vừa hay có Cố đại nhân ở đây. Giờ này chắc mọi người vẫn chưa ăn sáng đâu!”

Mẫu thân Đinh Dương như tìm được chỗ dựa, lập tức gật đầu lia lịa.

Trương Diên liếc mắt ra hiệu cho một binh sĩ dìu bà vào bếp, rồi mới hành lễ với Cố Thậm Vi.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn đảo qua căn phòng, đồng tử co rút mạnh, bàn tay vô thức siết chặt lại.

“Có vẻ là tự treo cổ, cụ thể thế nào phải chờ pháp y xác nhận.” Cố Thậm Vi liếc nhìn bóng lưng bà lão rồi quay lại nhìn thi thể Đinh Dương: “Sắc mặt tái xanh, môi tím bầm, lưỡi không thè ra, nhưng không phải tất cả người treo cổ đều sẽ như vậy.”

“Mũi chân hắn chạm đất, cơ thể thả lỏng, điều này chứng tỏ hắn đã quyết tâm tìm đến cái chết. Trong phòng không có dấu vết giằng co, trên người hắn cũng không có vết thương phản kháng. Ta đã kiểm tra kẽ móng tay, rất sạch, không có chút da vụn nào.”

“Lúc ta và Hàn đại nhân đến đây, cửa sổ và cửa chính đều đóng chặt, cả căn phòng giống như một mật thất. Trên then cửa còn vết kiếm mới, đó là do ta để lại khi phá cửa vào.”

Vừa nói, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc giường phẳng phiu, sạch sẽ, không hề có dấu vết ai đã nằm. Cạnh giường, một bộ y phục được gấp ngay ngắn, trên đó còn vương vết máu.

Đinh Dương không để lại lời nào, nhưng thực ra hắn đã nói ra tất cả.

“Là Lý Tam Tư sai ngươi đến?”

Trương Diên nghe nàng hỏi, liếc nhìn Hàn Thời Yến đang đứng bên cạnh, do dự một lát, cuối cùng gật đầu.

“Đúng vậy. Đêm qua đại nhân bảo bọn ta quay về Hoàng Thành tư chờ lệnh, không lâu sau Lý đại nhân gọi từng người đến tra hỏi riêng. Sau khi hỏi xong, ngài ấy ta để bọn ta về. Sáng nay, Đinh Dương không đến.”

“Thế nên ta dẫn theo vài huynh đệ đến xem thử hắn có gặp khó khăn gì không…”

Vừa nói, hốc mắt Trương Diên đỏ lên. Hắn và Đinh Dương quen nhau nhiều năm, từng cùng nhau trải qua vô số nhiệm vụ. Dù không phải huynh đệ vào sinh ra tử, cũng coi như tri kỷ.

Hắn không ngu ngốc, đêm qua Quan Chính Thanh chết ở lầu Lục Dực, Lý Tam Tư, người chuyên phụ trách giám sát nội bộ, liền lập tức thẩm vấn tám người bọn họ suốt đêm. Và ngay lúc này, Đinh Dương lại treo cổ tự sát.

Chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Nhìn thi thể lơ lửng trên xà nhà, lòng Trương Diên nặng trĩu bất an.

Hàn Thời Yến là một vị ngự sử, xưa nay vốn chẳng hòa hợp với Hoàng Thành tư. Cố Thậm Vi tuy đã gia nhập Hoàng Thành tư, nhưng dù có được Trương Xuân Đình coi trọng đến đâu, nàng vẫn chỉ là một nữ tử, tiền đồ chưa thể nói trước.

Trong tình cảnh này, nói nhiều tất mắc sai lầm.

Sự thật là, Lý Tam Tư sai bọn họ đến là muốn bọn họ đến thu dọn thi thể của Đinh Dương.

Nhưng hắn không dám nói nhiều, Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn. Đinh Dương của Hoàng Thành tư g**t ch*t Quan Chính Thanh, một vị Ngự Sử danh chấn thiên hạ. Hắn gần như có thể dự đoán được cơn phong ba bão táp sắp sửa ập đến.

Nếu không phải đã không còn đường lui, Trương Diên chỉ hận không thể ngay lập tức thu dọn hành lý, cuốn gói về quê!

Cố Thậm Vi không lên tiếng, chỉ chăm chú quan sát sắc mặt của Trương Diên.

Nàng khẽ động đôi mày, liếc mắt ra hiệu cho Hàn Thời Yến rồi đi thẳng ra khỏi phòng, tiến về phía nhà bếp.

Nhà bếp là một căn phòng nhỏ bên hông, tường bị khói lửa hun đến đen kịt.

Mẫu thân của Đinh Dương ngồi lặng lẽ trước bếp lò, tay cầm que củi, bất động. Nước trong nồi đã sôi sùng sục, những quả táo đỏ cuộn tròn lên xuống theo từng làn hơi nóng.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bà vội vàng dùng vạt áo lau mắt, quay đầu lại: “Cố đại nhân, Dương nhi… nó đã gặp chuyện rồi, đúng không?”

Cố Thậm Vi kéo một chiếc ghế con, ngồi xuống bên cạnh bà, khẽ “ừ” một tiếng.

“Đinh Dương là người con có hiếu, hẳn đã sắp xếp mọi thứ cho bà trước rồi.”

Đinh mẫu nghe vậy liền ôm mặt khóc nức nở.

Bà thổn thức mấy tiếng, đôi mắt đỏ hoe: “Nó nói rằng đến tiết Thanh Minh sẽ về quê cúng tổ tiên. Hai ngày nữa, trong tộc có người lên Biện Kinh, nó bảo ta cứ theo họ về trước để sửa sang lại nhà cũ. Chờ nó giải quyết xong công việc, sẽ từ quan, rồi cùng ta hồi hương.”

“Nó nói chuyện này vào cái đêm các ngài từ Tô Châu trở về. Khi đó, nó còn đưa cho ta một cái hộp gỗ, dặn ta cất kỹ.”

Vừa nói, bà vừa run rẩy đứng dậy, nắm chặt tay Cố Thậm Vi như thể một kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ: “Mọi người đều mắng Hoàng Thành tư là lũ hung thần ác sát, nhưng con trai ta… nó thực sự là một đứa trẻ ngoan!”

Nói xong, bà bước vào trong bếp, lục lọi trong chum đựng gạo rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho Cố Thậm Vi.

Cố Thậm Vi đón lấy chiếc hộp, lòng chợt trĩu nặng.

Nàng mở ra xem, bên trong không có nhiều thứ: vài tờ tiền giấy mệnh giá nhỏ, mấy nén bạc vụn, có lẽ là toàn bộ số tiền tích cóp của Đinh Dương bấy lâu. Số tiền này hoàn toàn phù hợp với thân phận một tiểu tốt của Hoàng Thành tư, không hề dư dả.

Ngoài ra, trong hộp còn có một chiếc khuyên tai. Chiếc khuyên được chế tác bằng vàng quấn tơ xanh, trông giống như một cành liễu rũ xuống.

Ánh mắt Cố Thậm Vi khẽ lóe lên, nàng hạ giọng hỏi: “Đinh Dương có từng nói chiếc khuyên này từ đâu mà có không?”

Đinh mẫu lắc đầu: “Ta chưa bao giờ mở hộp ra xem. Nếu thứ này quan trọng, đại nhân cứ giữ lấy.”

Cố Thậm Vi khẽ đáp một tiếng, rồi lặng lẽ lần trong tay áo, lấy ra một nén bạc, lặng lẽ đặt vào trong hộp trước khi trả lại cho bà lão.

Nàng siết chặt chiếc khuyên tai trong lòng bàn tay, cùng Hàn Thời Yến đi ra cửa.

“Chờ Ngô Giang đến rồi hãy đi.”

Hàn Thời Yến gật đầu, gọi một người dân nhàn rỗi đến báo án với Khai Phong phủ, rồi cùng Cố Thậm Vi đứng lặng trong sân.

Sân viện yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng Đinh mẫu đang cố nén tiếng khóc nghẹn ngào thỉnh thoảng vang lên.

Cố Thậm Vi cảm thấy lòng có chút phiền muộn.

Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía Hàn Thời Yến. Từ lúc bước vào và phát hiện Đinh Dương đã chết, hắn vẫn luôn im lặng.

Nàng thở nhẹ, khẽ thì thầm: “Rồi sẽ tìm ra thôi, kẻ thực sự g**t ch*t Quan ngự sử.”

Đinh Dương là kẻ ra tay, nhưng hắn chỉ là một thanh đao trong tay kẻ khác.

Điều họ cần tìm, chính là kẻ cầm đao.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.