🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Thiên Cơ Trần thị?” Cố Thậm Vi tò mò hỏi.

Hàn Thời Yến thấy nàng chưa từng nghe đến cái tên này, liền có chút cảm khái.

“Thiên Cơ Trần thị tinh thông cơ quan thuật, có thể chế tạo trâu gỗ ngựa ngỗ, đặc biệt giỏi về vũ khí cung nỏ. Đây là thế gia chế tạo binh khí do triều đình kiểm soát, dân gian ít người biết đến, nhưng trong quân đội thì không ai không biết. Họ lấy hình hoa cúc ngàn cánh khắc lên bộ phận máy móc làm dấu ấn.”

“Tám năm trước, trận chiến ở Hồng Môn Quan, quân Đại Ung thay đổi trang bị mới để đối địch, nhưng nào ngờ thương dài đao lớn lại giòn như giấy, cung nỏ mười cái thì chín cái hỏng. Binh sĩ tay không chống địch, tổn thất hơn một nửa, thảm thương vô cùng.”

“Thiên Cơ Trần thị lấy cái chết tạ tội, toàn tộc bị tru diệt. Mãi về sau mới điều tra ra còn có ẩn tình khác, nhưng người chết không thể sống lại, đó là một nỗi tiếc hận lớn của Đại Ung.”

Hàn Thời Yến nói đến đây, khẽ thở dài một tiếng.

Đại Ung tuy giàu mạnh, nhưng trọng văn khinh võ, lại luôn bị các nước láng giềng hùng mạnh xâm phạm, quân đội liên tục bại trận, chỉ gắng gượng giữ vững biên cương.

Hoàng đế đa nghi, đề cao đạo trị quốc không dùng võ, chỉ muốn nhượng bộ, không thích chiến tranh, lại càng không tin tưởng võ tướng. Hắn dâng sớ nhiều lần nhưng không được hồi đáp, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tóc bạc đi mấy phần.

“Nỏ này rất mới, hiển nhiên được chế tạo trong năm nay. Không ngờ Trần Triều lại là hậu nhân còn sống sót của Thiên Cơ Trần thị.”

Hàn Thời Yến vừa nói, vừa ngoảnh đầu nhìn về phía “núi vàng” phía sau.

“Như vậy, lý do Trần Triều giết Lý Trinh Hiền cũng không còn khó đoán nữa.”

Lý Trinh Hiền liên quan đến vụ án Tam Ti Tông Án, có dính líu mật thiết đến chuyện binh khí. Trần Triều giết hắn, có lẽ chính là để báo thù cho thảm án diệt tộc của Thiên Cơ Trần thị.

Cố Thậm Vi lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt lại rơi xuống chuôi kiếm bên hông.

Nàng khẽ mím môi, lùi lại một bước, trong lòng vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Án này điều tra quá suôn sẻ rồi.

Dòng nước chảy cũng có lúc vấp phải đá mà gợn sóng, vậy mà một vụ án giết người lại có thể theo ý người nghĩ từng bước bày ra trước mắt?

Nghi phạm chỉ có một, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngay cả động cơ giết người cũng sẵn sàng xếp vào chỗ.

“Có một điều ta không hiểu. Nếu Trần Triều đã quyết tâm giết người rồi bỏ trốn, vì sao còn lôi cả Quan ngự sử vào?” Cố Thậm Vi trầm ngâm hỏi.

Từ trong phòng, Ngô Giang ló đầu ra, đáp lời: “Như vậy càng dễ gây sự chú ý hơn. Dù sao bây giờ toàn thành đều đang đổ dồn ánh mắt vào Quan ngự sử. Hắn muốn nói cho chúng ta biết, vụ án binh khí hỏng tám năm trước còn có ẩn tình, có liên quan đến vụ tham ô của Lý Trinh Hiền.”

Cố Thậm Vi gật đầu, nhưng lại lắc đầu, “Vừa đúng, vừa không đúng.”

“Nếu động cơ giết người của hắn thực sự là vì vụ án cũ của Trần thị, vậy thì hắn không nên bỏ trốn. Hắn nên ở lại để nói rõ chân tướng mới phải.”

“Hơn nữa…” Nàng nhìn sang Hàn Thời Yến.

“Trần Triều làm việc cho Lý Trinh Hiền nhiều năm, được hắn cực kỳ tin tưởng, ngay cả chuyện cất giấu bạc tham ô cũng không e dè hắn. Trong suốt từng ấy năm, Trần Triều có vô số cơ hội để giết Lý Trinh Hiền.”

“Thế nhưng vì sao hắn chưa từng ra tay? Rõ ràng hắn có rất nhiều cách báo thù mà không cần tự làm bẩn tay mình. Hắn có thể báo cho Vương Hỷ biết bạc giấu ở đâu, núi vàng ngay tại đó, ai cũng không thể chuyển đi.”

“Hắn thậm chí có thể viết mật thư tố giác Lý Trinh Hiền liên quan đến vụ binh khí hỏng, vẫn có thể đòi lại công bằng cho Trần thị. Nhưng hắn lại chưa từng làm vậy.”

Cố Thậm Vi nói xong, chậm rãi nhìn về phía Hàn Thời Yến.

“Chẳng lẽ cái chết của Quan ngự sử lại có thể khai thông kinh mạch cho hắn, khiến hắn đột nhiên nghĩ ra chuyện giết Lý Trinh Hiền, rồi lặng lẽ dẫn theo thê nữ bỏ trốn sao?”

Hàn Thời Yến lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nàng.

“Ném đá khiêu khích quan phủ và mang theo gia đình bỏ trốn, không giống hành động của cùng một người. Hơn nữa, nếu Trần Triều thực sự rời khỏi Biện Kinh ngay sau khi rời khỏi Lý phủ, vậy thì… người đưa thư đến Khai Phong phủ là ai?”

Cố Thậm Vi gật đầu, “Đúng vậy. Một là Trần Triều đã bí mật quay về Biện Kinh để thực hiện bước tiếp theo. Hai là… hung thủ không chỉ có một, hoặc thậm chí là một người khác.”

Lời vừa dứt, bỗng thấy một tiểu tư môi hồng răng trắng hớt hải chạy tới, trong tay nắm chặt một vuông khăn, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

“Lão phu nhân! Lão phu nhân! Ở… ở cửa! Không biết từ khi nào lại có thêm cái này trong khe cửa!”

Hàn Thời Yến thấy vậy, liếc mắt nhìn Cố Thậm Vi thật sâu, thần sắc trầm trọng nhận lấy tấm khăn từ tay tiểu tư.

Tấm khăn làm từ lụa trắng, giống hệt với bức thư mà Ngô Giang nhận được trước đó. Trên đó viết mấy chữ đỏ như máu: “Sáng mai xử trảm tham quan Đàm Triết, lấy đó tế Chính Thanh công.”

Lý lão phu nhân liếc mắt nhìn tiểu tư, phản ứng lạnh nhạt: “Đây là Bình An, người hầu thân cận bên cạnh Trinh Hiền. Xem ra kẻ tạo nghiệt không chỉ có một.”

Bà vừa nói vừa khẽ cười lạnh, quỳ xuống đệm bồ đoàn, cất giọng đầy châm biếm: “Thế đạo này thật nực cười. Quan lại làm giàu bằng thương nghiệp, dân chúng lại phán xét sinh tử của quan lại. Tế lễ trung thần bảo vệ quốc pháp, thế nhưng lại dùng thủ đoạn giết chóc phi pháp. Các ngươi nói xem, có đáng cười không?”

Nói xong, bà nhắm mắt, lần chuỗi phật châu trong tay, lặng lẽ tụng kinh.

Bên cạnh, Ngô Giang gãi gãi đầu, không còn vẻ hoang mang như lúc nhận được bức thư đầu tiên. Hắn ghé lại gần, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Đàm Triết là ai? Ta chưa từng nghe qua cái tên này.”

Quan viên Đại Ung nhiều vô số kể, ngay cả Hoàng thượng có đếm từ sáng đến tối cũng không thể đếm hết.

Chỉ riêng việc điều tra án, từ Khai Phong phủ, Đại Lý tự, Hình Bộ, Ngự Sử đài cho đến Hoàng Thành tư… đâu đâu cũng có thể nhúng tay vào.

Ngô Giang vừa từ biên quan trở về Biện Kinh, không nhận ra vài quan viên cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

“Đàm Triết là tế tửu mới nhậm chức ở Quốc Tử Giám. Ngự Sử đài chưa từng nghe hắn phạm lỗi gì, lại càng không liên quan gì đến Thiên Cơ Trần thị.”

Hàn Thời Yến giải thích, ánh mắt dừng trên bức thư, rơi vào trầm tư.

“Sáng mai… Nếu hung thủ vẫn dùng nỏ giết người, vậy nơi thích hợp nhất để ra tay chính là trên đường Đàm Triết đến Quốc Tử Giám.”

Hàn Thời Yến vừa nói vừa cất bước đi thẳng ra ngoài: “Ngô Giang, ngươi dẫn người của Khai Phong phủ thu dọn tàn cuộc vụ án Lý Trinh Hiền.”

“Ta cùng Cố thân sự đi điều tra mối liên hệ giữa Trần Triều và Đàm Triết. Có Cố thân sự ở đây, chắc chắn có thể ngăn chặn hung thủ ra tay lần nữa.”

Ngô Giang nghe vậy, gật đầu thật mạnh: “Được!”

Nhưng lúc này, Cố Thậm Vi lại chậm rãi vuốt ngón tay trên chuôi kiếm, nhướng mày nhìn hắn:

“Hàn ngự sử chẳng lẽ ngồi ghế cao lâu quá, liền quên mất mình không phải Hoàng Thành sử rồi? Khi nào thì Hoàng Thành tư phải nghe theo sự sắp xếp của ngài vậy? Ta thấy chuyện này liên quan đến Quan ngự sử nên mới có ý tốt dẫn ngài đến đây. Ngài đừng được đà lấn tới.”

Hàn Thời Yến sững sờ, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.

Hắn vừa muốn mở miệng thì bỗng thấy Cố Thậm Vi rút kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng về phía hắn.

Hắn không kìm được trợn trừng mắt, lông tóc toàn thân dựng đứng.

Nhanh! Quá nhanh!

Hắn biết rõ mình phải tránh, nhưng thân thể lại hoàn toàn không kịp phản ứng. Với vừa thấy Cố Thậm Vi rút kiếm, lưỡi kiếm đã ở ngay trước mặt. Hắn há miệng, nhưng thanh kiếm lại sượt qua vai, tiếp tục đâm thẳng về phía sau hắn.

Phía sau hắn là ai?

Ngô Giang đứng bên cạnh, Lý lão phu nhân đang quỳ trên đệm bồ đoàn, còn có… quản gia Lý Mậu!

Người mà Cố Thậm Vi muốn giết chính là quản gia Lý Mậu!

Suy nghĩ vừa lóe lên, hắn đã thấy Cố Thậm Vi không chút do dự giơ tay gạt hắn sang một bên, lập tức lao thẳng đến chỗ Lý Mậu.

Hàn Thời Yến cảm thấy cánh tay tê rần, cả người như mất đi tri giác. Hắn loạng choạng lùi về phía sau, vừa vặn ngã nhào vào người Ngô Giang, theo bản năng quay ngoắt đầu lại.

Đã thấy kiếm của Cố Thậm Vi đến trước mặt Lý Mậu, Lý Mậu kinh hãi, liên tiếp lùi về sau.

Sát khí nồng đậm bao trùm cả Phật đường, khiến không khí như đông cứng lại.

Hàn Thời Yến không biết võ công, nhưng đã từng thấy không ít cao thủ trong cung, thậm chí từng chứng kiến cả đại tướng quân chém giết trăm người.

Ngay cả Ngô Giang, kẻ đầu óc đơn giản bên cạnh hắn, trên chiến trường cũng là một người không sợ quỷ thần.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sát khí đáng sợ đến thế, áp bách đến mức khiến người ta khó thở, như thể rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

“Không dùng nỏ sao? Nếu không dùng, ngay cả ngón út của ta ngươi cũng không chạm được.”

Cố Thậm Vi đột nhiên chậm lại động tác, ánh mắt tràn đầy ý khiêu khích nhìn Lý Mậu, kẻ mà trán đã rịn mồ hôi lạnh.

***

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.