🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý Mậu không bi thương, ngược lại còn vui mừng. Hắn thở một hơi thật dài, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng đè ép khiến hắn nghẹt thở bấy lâu.

“Đúng vậy, tên thật của ta là Trần Thần Cơ. Vì muốn làm quản gia trong Lý phủ, ta đã cải danh thành Lý Mậu. Sau khi phát hiện Lý Trinh Hiền có vấn đề, ta liền gửi một phong thư nặc danh cho Vương Hỷ ngự sử.”

Cố Thậm Vi không ngạc nhiên. Những tin tức mà Ngự Sử đài có thể nghe thấy, phần lớn chẳng phải ngẫu nhiên, mà do có kẻ cố tình thổi gió đưa đến.

Họ có thể là những dân thường bất lực cầu cứu, như Trần Thần Cơ. Cũng có thể là những kẻ quan lại quyền cao chức trọng, mang trong lòng chín tầng mưu kế, mượn thanh đao của Ngự Sử đài để chém xuống kẻ thù chính trị của mình.

“Vương Hỷ đã đến nhiều lần, còn tặng cho Lý Trinh Hiền một vị thiếp thất. Đáng tiếc vị thiếp đó đã lục soát suốt một thời gian, nhưng vẫn không tìm được chứng cứ.”

Cố Thậm Vi bất giác nảy sinh một ý nghĩ nực cười, chẳng lẽ mười tám vị tiểu thiếp của Vương ngự sử đều là mật thám hắn tự tay bồi dưỡng?

Ý nghĩ này thực sự đánh giá quá cao con người Vương Hỷ, lão háo sắc đó căn bản không có cái đầu như vậy. Cố Thậm Vi lập tức phủ định suy đoán của chính mình.

“Ngay lúc ta đang bế tắc, Lý Trinh Hiền đến chùa Ngũ Vân. Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay Trí Lâm đại sư chính là đồng hương của ta. Năm đó, khi hắn lên kinh ứng thí, phụ thân ta còn cho hắn lộ phí. Nhưng rồi năm này qua năm khác, hắn cứ như bốc hơi khỏi thế gian, không còn chút tin tức nào nữa.”

“Quê nhà từng đồn rằng, hắn hoặc là đã bỏ mạng trên đường đi thi, hoặc là sau khi đỗ đạt liền chê bai xuất thân nghèo hèn, sợ rằng một khi được bước lên con đường quan lộ thì lũ gà chó quê mùa cũng sẽ bám theo. Không ai ngờ rằng… hắn thậm chí còn chưa từng tham gia kỳ thi năm ấy.”

“Ngươi đã từng nghe qua ‘Lương Điền sách’ chưa?” Trần Thần Cơ hỏi, ánh mắt dừng lại trên người Cố Thậm Vi.

Nàng lắc đầu, thành thật đáp, “Cuộc đời ta chưa dài, toàn bộ thời gian đều dành để luyện kiếm rồi.”

Trần Thần Cơ hơi sững người, lập tức hiểu ra.

Bản lĩnh võ học, nếu không trải qua trăm ngàn lần mài giũa, làm sao có thể chạm đến bốn chữ “thiên hạ đệ nhất”? Dù thiên phú của Cố Thậm Vi có kinh người đến đâu, nhưng cái gọi là “đạo cao một thước” cũng là do từng nhát kiếm mà rèn nên.

“Lão hủ giả dối của Quốc Tử Học, năm xưa chẳng qua chỉ là một thư sinh tầm thường. Hắn nhờ vào bài ‘Lương Điền sách’ mà một bước trở thành danh nho chấn động thiên hạ… Ngươi thông minh như vậy, ta không nói chắc ngươi cũng đoán được rồi.”

“‘Lương Điền sách’ thực chất là do Trí Lâm viết. Hắn đưa bài văn cho lão già kia chỉ mong được chỉ dạy đôi chút, không ngờ chữ ký trên văn chương lại đổi thành kẻ khác.”

Trần Thần Cơ thở dài cảm thán, “Hắn kêu trời trời chẳng thấu, ai lại tin một kẻ nghèo hèn nơi thôn dã có thể viết ra một áng văn như thế? Dù có bảo hắn viết lại, hắn cũng không thể viết ra một bài ‘Lương Điền sách’ thứ hai. Trí Lâm thất vọng cùng cực, cuối cùng xuất gia ở Ngũ Vân tự.”

Nghe vậy, Cố Thậm Vi khẽ gật đầu, “Vậy nên, ngươi và hắn đã giao dịch. Hắn giúp ngươi bày ra câu chuyện “ngũ hành thiếu Kim”, khiến Lý Trinh Hiền tự mình lộ ra số bạc giấu trong phủ. Còn ngươi thì giúp hắn ám sát Tế tửu Quốc Tử Giám Đàm Triết?”

“Không phải.” Trần Thần Cơ lắc đầu, “Hắn đã đoạn tuyệt hồng trần, trong lòng không còn oán hận nữa.”

“Là ta tự mình nghĩ, nếu ta đã giết Lý Trinh Hiền, thì chắc chắn cũng chẳng sống được bao lâu. Đã là kẻ sắp chết, kéo thêm vài tên tham quan ô lại xuống địa ngục, chẳng phải là lời sao? Có một Trí Lâm, thì có lẽ sẽ có kẻ thứ hai, kẻ thứ ba…”

Lời này cũng không phải không có lý.

Cố Thậm Vi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng hỏi ra điều mà nàng vẫn chưa thể hiểu suốt thời gian qua.

“Tại sao lại chọn thời điểm này? Còn cố tình kéo cả Quan ngự sử ra làm lá chắn? Ngươi đã tìm thấy chỗ giấu vàng bạc của Lý Trinh Hiền, hoàn toàn có thể trực tiếp báo cho Vương Hỷ, để luật pháp trừng trị hắn. Hà tất phải giết hắn? Còn Nếu ngươi không tin vào luật pháp, vậy thì còn cần gì phải điều tra chuyện tham ô vàng bạc? Cứ dùng nỏ bắn chết hắn ngay lập tức, chẳng phải càng thống khoái hơn sao?”

Cố Thậm Vi chăm chú nhìn vào mắt Trần Thần Cơ. Đôi mắt hắn trong sáng lạ thường, tựa như có thể nhìn thấu tất cả cơ quan tinh xảo trên thế gian này.

Cũng giống như tất cả những người thợ tài hoa, trong mắt hắn tràn đầy sự kiên định và tập trung.

Đây là một đôi mắt có thể dễ dàng lay động lòng người.

Nàng không phải kẻ cố chấp tuân theo quy củ, cũng chẳng có bất kỳ chấp niệm nào đối với luật pháp Đại Ung.

Trần Thần Cơ từng ám sát thất bại, nhưng sau khi tiến vào Lý phủ, hắn có cả vạn cơ hội để g**t ch*t Lý Trinh Hiền một cách dễ dàng. Vậy mà hắn không làm, lại chờ đợi đến tận bây giờ, còn bày ra đủ thứ rắc rối phức tạp.

Trần Thần Cơ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới cất lời.

“Về điểm này, thực ra ta cũng rất mâu thuẫn.”

“Ban đầu, ta chỉ muốn g**t ch*t Lý Trinh Hiền ngay lập tức. Nhưng sau khi ở lại Lý phủ một thời gian, ta đã hiểu ra nhiều chuyện. Khả năng của ta có hạn, chỉ tra được một mình hắn, nhưng vụ án nỏ hỏng năm đó, thật sự chỉ có một mình Lý Trinh Hiền nhúng tay vào sao? Còn có kẻ nào khác không?”

“Nếu ta cứ thế giết hắn trong âm thầm, thì con cháu hắn vẫn có thể tiếp tục tiêu xài số bạc dính máu đó, dựa vào nó mà vinh hoa phú quý.”

“Thế nên ta đã suy nghĩ rất lâu, đem toàn bộ vị trí giấu vàng cùng những chứng cứ mà ta tìm được, lặng lẽ giao cho Vương Hỷ của Ngự Sử đài.”

Cố Thậm Vi thầm thở dài trong lòng.

Hàn Thì Yến từng nói gì nhỉ?

Hắn nói Vương Hỷ đang điều tra Lý Trinh Hiền, nhưng vẫn chưa thu được bất kỳ chứng cứ nào. Ngay cả trong nội bộ Ngự Sử đài, chứ đừng nói đến dân chúng Biện Kinh, không một ai nhắc đến chuyện Lý Trinh Hiền là một kẻ tham quan ô lại.

“Vương Hỷ chưa từng có bất kỳ động thái nào, cũng không tiếp tục điều tra sâu hơn về Lý Trinh Hiền, thậm chí còn chưa từng dâng tấu lên triều đình?” Cố Thậm Vi hỏi.

Trần Thần Cơ gật đầu.

Ngọn gió đêm thổi tung tà áo hắn. Hắn khẽ động đôi tai, lắng nghe tiếng bước chân từ xa vọng đến.

Có kẻ đang đuổi theo.

“Đúng vậy. Ta đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, nếu Vương Hỷ không đứng ra, thì ta sẽ khiến số vàng đó tự phơi bày ra ánh sáng. Chỉ cần náo động đủ lớn, sẽ không ai có thể lấp l**m hay làm ngơ.”

“Ta vẫn luôn đợi một cơ hội.”

“Cuối cùng, ta đợi được Quan ngự sử và ngươi.”

Dứt lời, Trần Thần Cơ đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Cố Thậm Vi.

Nàng lập tức đưa tay đỡ hắn dậy.

Hiện giờ, toàn bộ Biện Kinh đều đang bàn tán về cái chết của Quan ngự sử.

Lá thư tế điện mà Trần Thần Cơ viết cho Quan Chính Thanh chính là để mượn cơn gió này, mượn danh nghĩa của Quan ngự sử, khiến mọi người chú ý đến Lý Trinh Hiền, chú ý đến vụ án năm xưa.

Trần Thần Cơ ngước nhìn Cố Thậm Vi, ánh mắt sáng rực như những vì sao trên bầu trời đêm.

“Ta nguyện dùng chính thân ta làm kẻ dẫn lối, châm lên ngọn lửa này! Cố cô nương, liệu có thể giống như lệnh tôn năm ấy, đừng để ngọn lửa này lụi tắt? Ta chỉ muốn, trước khi chết, hỏi trời xanh một câu: cớ sao thế gian này lại bất công đến vậy!”

Cố Thậm Vi nhìn về phía có tiếng bước chân. Bước chân trầm ổn, chỉ có một người.

“Nếu ngươi muốn đi, ta có thể thả ngươi đi.”

Trần Thần Cơ sững sờ, nhưng không hề do dự mà lắc đầu.

“Ngươi còn chưa đứng vững gót chân, ta chỉ là một kẻ chế tạo cơ quan, làm sao có thể trốn thoát khỏi tay đệ nhất sát thủ? Chúng nhất định sẽ nghi ngờ ngươi. Hơn nữa, từ khi ta dùng nỏ mà phụ thân dạy để giết người, ta đã không còn ý định tiếp tục sống trên thế gian này nữa.”

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Cố Thậm Vi không khuyên nữa.

Lúc này, dù Trần Thần Cơ muốn đi, cũng không còn kịp nữa.

Hắn nghe âm thanh đang đến gần, đưa tay sờ ống tay áo có giấu mũi tên bắn lén, giọng nói có chút xấu hổ.

“Ngõ Oa Tử, căn nhà thứ ba bên phải, ta có để lại đồ ở đó.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.