Cố thân sự, đã bắt được Lý Mậu chưa? Thời Yến huynh thấy ngươi mãi không quay về, lo lắng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, đi vòng quanh viện Lý gia đến sắp mòn cả đất rồi, đặc biệt nhờ ta tới giúp ngươi một tay đây!”
Người còn chưa thấy, mà tiếng của Ngô Giang đã như tiếng pháo nổ lách tách vang tới.
Cố Thậm Vi giật nhẹ khóe miệng, nhìn mũi kim tẩm độc mà Trần Thần Cơ cố tình bắn lệch, rồi lắc đầu với hắn.
“Ngươi đã từng thấy người nào đeo mặt nạ chim sẻ chưa? Khi điều tra vụ án nỏ hỏng?”
“Mặt nạ chim sẻ?” Trần Thần Cơ lắc đầu, “Chưa từng nghe qua.”
Cố Thậm Vi cũng không lấy làm thất vọng.
“Muốn điều tra rõ ràng vụ án nỏ hỏng, điều quan trọng nhất là phải biết được đống binh khí thất lạc ấy rốt cuộc đã đi đâu.”
Vừa nói, nàng vừa nâng tay, đặt lưỡi kiếm lạnh băng lên cổ Trần Thần Cơ.
“Ngươi còn sống thì chính là nhân chứng. Cho nên, trước khi ta cho phép ngươi chết, thì tuyệt đối lần đừng có chết. Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng, vụ án này dính líu sâu xa, trong ngục có lẽ sẽ có người muốn lấy mạng ngươi. Đó chính là manh mối tự dâng đến cửa, ngươi hiểu chứ?”
Đôi mắt Trần Thần Cơ bỗng chốc bừng lên hy vọng, hắn ưỡn thẳng lưng, tinh thần phấn chấn đến mức có thể c** tr*n đi cày ruộng hai dặm.
Cố Thậm Vi cụp mắt, áp giải Trần Thần Cơ đi về phía Ngô Giang.
“Ta cứ tưởng ngươi lén lút chạy theo sau lưng Hàn Thời Yến đấy.”
Lúc này, Ngô Giang đã đến nơi, thấy người đã bị bắt, liền cười tươi rói lấy dây thừng ra, trói chặt hai tay Trần Thần Cơ lại.
“Ha ha! Ta cũng nghĩ thế! Nhưng mà Thời Yến huynh ngượng ngùng quá! Thật ra hồi nhỏ ta từng cõng hắn rồi đấy! Sau đó cả hai cùng ngã xuống ao sen, đè chết một con cá chép vàng mà Tô Quý phi nuôi! Ha ha! Kết quả bị đánh cho mông nở hoa!”
Ngô Giang mồm mép không có cửa chắn, Cố Thậm Vi còn chưa mở miệng hỏi mà hắn đã tuôn ra như bắp rang.
“Lão ngỗ tác đã qua bên đó rồi, nhà họ Lý hiện giờ náo nhiệt lắm, trong ngoài chật kín người, ai cũng xếp hàng vào xem núi vàng núi bạc! Chuyện này sắp ầm ĩ rồi!”
Vừa nói, hắn vừa vỗ mạnh lên lưng Trần Thần Cơ.
“Sao ngươi lại nghĩ luẩn quẩn như vậy?”
“Giết mệnh quan triều đình thì có kết cục gì tốt? Chỗ vàng kia, lão tiểu nhân Vương Hỷ không tìm được, ngươi đổi sang người khác là được rồi mà! Hàn Thời Yến không phải rất tốt sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng nói là một tên Lý Trinh Hiền nho nhỏ. Cho dù là đệ đệ của Trương Hoàng hậu và Tô Quý phi phạm tội, Hàn Thời Yến cũng sẽ tham tấu không nương tay!”
“Không thì tìm ta này! Ta có thể nổi điên! Nếu điên lên rồi, ta sẽ san bằng nhà họ Lý, xem vàng bạc có tự rơi ra hay không!”
Đêm khuya yên tĩnh, Cố Thậm Vi và Trần Thần Cơ đều im lặng, chỉ có mỗi giọng lải nhải của Ngô Giang vang lên.
“A! Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ thân lại bảo ta về Biện Kinh làm quan rồi! Hóa ra là để ta về đây nổi điên!”
Nghe đến đây, Cố Thậm Vi cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Rõ ràng là vì Ngô Giang cứ thấy người chết là nấc cục, không thể tiếp tục lăn lộn trên chiến trường được nữa…
Nàng âm thầm phỉ nhổ trong lòng, lặng lẽ cùng Ngô Giang áp giải Trần Thần Cơ đến cửa nha môn Khai Phong phủ.
Bên cạnh chiếc trống lớn, Hàn Thời Yến đang dắt hai con ngựa, ngước mắt nhìn lên ba chữ “Khai Phong phủ” trên tấm hoành phi.
Nghe thấy tiếng bước chân của ba người, Hàn Thời Yến quay đầu lại, trước tiên liếc nhìn Cố Thậm Vi một cái, sau đó mới nhìn về phía Ngô Giang.
“Ngươi phái người trông chừng hắn cẩn thận, nhất định phải bảo đảm an toàn của hắn. Vụ án nỏ hỏng chẳng khác nào một vũng nước bẩn, bên trong ẩn giấu yêu ma quỷ quái gì cũng không ai biết. Nếu gặp chuyện không rõ nặng nhẹ, nhất định phải hỏi lão ngỗ tác.”
Ngô Giang nghe xong lời dặn dò của Hàn Thời Yến, liền chắp tay hành lễ.
“Biết rồi biết rồi! Nói chuyện cứ như phụ thân ta vậy! Đúng rồi, ta vừa lỡ miệng kể với Cố đại nhân chuyện hồi nhỏ ngươi trần như nhộng, ngã chết con cá của Tô Quý phi rồi đó!”
Dứt lời, hắn kéo Trần Thần Cơ vào phủ nha, để lại Hàn Thời Yến đứng ở cửa, toàn thân cứng đờ vì lúng túng.
“Khụ khụ, hắn chưa từng nhắc đến chuyện không mặc quần đâu!”
Nghe thấy giọng trêu chọc của Cố Thậm Vi phía sau, vành tai Hàn Thời Yến càng đỏ bừng. Hắn bực bội đưa dây cương ngựa của Cố Thậm Vi cho nàng, nghiến răng trừng mắt: “Trên đời sao lại có hai người vô pháp vô thiên như các ngươi vậy!”
Cố Thậm Vi gật gù qua loa, cười nói: “Đừng giận nữa! Giận cũng đâu đánh lại chúng ta, chẳng phải giận uổng công sao?”
Nói rồi, nàng lại nhớ đến lời của Ngô Giang trước đó.
Nàng khẽ nheo mắt, sánh bước cùng Hàn Thời Yến, hỏi: “Vì sao ngươi nói vụ án nỏ hỏng là một vũng bùn lầy? Ngươi hiểu rõ vụ này sao?”
Cơn giận của Hàn Thời Yến lập tức bị gạt sang một bên, hắn nhìn nàng thật sâu.
“Năm đó, ngươi mới mười ba tuổi, có thể thoát thân giữa vòng vây hàng trăm người tại bãi tha ma. Hôm nay chỉ bắt một gã thợ thủ công, lại cần đến từng ấy thời gian?”
“Lý Mậu đã nói gì với ngươi? Hắn muốn ngươi giúp hắn điều tra vụ án nỏ hỏng? Giống như năm đó phụ thân ngươi, Cố Hữu Niên, đã xoay chuyển càn khôn, cứu tất cả thợ thủ công, bao gồm cả nhà ngoại ngươi?”
“Ngươi hỏi ta có hiểu vụ án này không?” Hắn hừ lạnh, “Cả Biện Kinh này, không ai hiểu rõ hơn ngươi!”
Dứt lời, hắn lại nổi giận.
Dừng bước, hắn nhìn nàng, giọng điệu sắc bén:
“Ngươi muốn ta giúp ngươi tra án, thì cứ nói thẳng! Hà tất phải phòng bị hết người này đến người khác, cứ như ai ai cũng có tâm tư quanh co như mình!”
“Chỉ cần còn chuyện bất công, chỉ cần là trách nhiệm của Ngôn quan, ta tất nhiên không chối từ!”
“Cho dù người tìm ta là một Cố thân sự chuyên lừa gạt của Hoàng thành tư!”
“Thẳng thắn một chút không được sao?”
Cố Thậm Vi dừng chân, quay đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Hàn Thời Yến, trong mắt lại hiện lên sự ngưỡng mộ.
Hàn Thời Yến vốn tưởng nàng sẽ châm chọc hoặc nổi giận, nhưng không ngờ nàng lại lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Nghĩ đến những gì nàng từng trải qua, cơn giận trong lòng hắn lập tức tan biến.
Hắn cắn răng: “Cố thân sự, ta muốn điều tra vụ nỏ hỏng, có thể cho ta biết một hai điều chứ?”
Cố Thậm Vi hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, nhếch môi: “Vũng bùn lầy này, Hàn ngự sử có muốn nhảy vào không? Như vậy đã đủ thẳng thắn chưa?”
Cả hai đều im lặng, gió đêm khẽ thổi qua, con hẻm bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp của họ.
Hàn Thời Yến mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Vụ nỏ hỏng năm đó bị xếp xó, vì triều đình lùng sục khắp nơi cũng không tìm thấy lô binh khí kia. Số binh khí đó rốt cuộc rơi vào tay ai? Kẻ nào cần đến binh khí?”
“Còn một điểm rất ít người chú ý, những binh khí giả như làm bằng giấy ấy, từ đâu mà có? Một số lượng lớn như vậy, không thể chỉ trong một hai ngày mà tạo ra được… Ở nơi chúng ta không nhìn thấy, nhất định có một thế lực ẩn giấu, thậm chí là tư binh.”
Hắn nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Thậm Vi.
“Hôm nay Lý Mậu muốn mượn danh Quan ngự sử, dùng mạng người để làm lớn chuyện. Còn ta thì không cần, Ngôn quan chúng ta chỉ cần một cái miệng, cũng có thể khiến chuyện này chấn động thiên hạ. Đây chẳng phải đúng là thứ các ngươi cần sao?”
Cố Thậm Vi khẽ cụp mắt, xoay người lên ngựa, ném lại một câu: “Đi theo ta.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.