“Ngươi không sợ Trương đại nhân sao?”
Nghe vậy, Cố Thậm Vi không nhịn được quay đầu nhìn về phía tiểu viện của Trương Xuân Đình. Cửa vẫn mở, từ chỗ này nàng có thể thấy vị Hoàng Thành sứ tính khí thất thường kia không biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Hắn đang cầm một chiếc bánh điểm tâm hình con thỏ, đưa về phía lồng chim treo trước hành lang.
Con quạ trong lồng trợn tròn cặp mắt đậu đậu, nhìn hắn đầy sợ hãi, giống hệt dáng vẻ của một phi tần trong cung khi thấy tổng quản thái giám bưng chén hạc đỉnh hồng đến.
Cố Thậm Vi không nhịn được, quay sang hỏi Lý Tam Tư ở phía trước: “Con quạ của Trương đại nhân bắt từ đâu vậy?”
Lý Tam Tư thấy nàng còn có tâm trạng hỏi lung tung, bực bội đáp: “Trên mộ phần ở bãi tha ma, ngươi cũng muốn đi bắt một con sao?”
Nghe ra sự bực dọc trong giọng hắn, Cố Thậm Vi tỏ vẻ đồng cảm, xoay đầu lại nói: “Sợ, sao lại không sợ chứ! Không thấy ta run rẩy thế này sao, còn mang cả một hộp điểm tâm đến lấy lòng đại nhân nữa!”
Lý Tam Tư lắc đầu, thẳng thắn nói: “Không nhìn ra. Lúc Ngụy Trường Mệnh mới theo hầu đại nhân cũng không lớn gan như ngươi thế này. Ta không biết vì sao đại nhân lại nhặt về một kẻ rắc rối như ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi đừng gây hại cho đại nhân.”
“Đại nhân có thể đi đến vị trí ngày hôm nay, đã phải chịu đựng những khổ sở mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Nếu ngươi có ý làm hại đại nhân, dù ta phải liều mạng cũng sẽ giết ngươi. Quốc pháp gì, gia quy gì, trong lòng ta đều không sánh bằng đại nhân dù chỉ một chút.”
Nụ cười trên mặt Cố Thậm Vi dần thu lại, nàng nhẹ nhàng “à” một tiếng: “Nếu có ai muốn hại đại nhân, ta cũng sẽ không do dự mà liều mạng giết hắn.”
Lý Tam Tư lại lắc đầu: “Ngươi không đâu. Chỉ có Ngụy Trường Mệnh mới nghĩ rằng ngươi là đồng loại của chúng ta.”
“Nhưng ngươi không phải. Nếu phải, ngươi đã không có thể chung sống hòa hợp với Hàn Thời Yến và Ngô Giang như vậy rồi. Có câu ‘vật họp theo loài, người phân theo nhóm’.”
Lý Tam Tư nhìn Cố Thậm Vi thật sâu, ánh mắt hắn trầm ổn như núi, hoàn toàn khác với kiểu người như Ngụy Trường Mệnh.
Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi bổ sung:
“Ít nhất là hiện tại không phải.”
“Đợi đến một ngày ngươi bị ngăn cản khắp nơi, phát hiện ra cái gọi là công bằng và chính nghĩa trên đời này vốn không tồn tại. Tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là trò chơi của tầng lớp quý tộc, còn ngươi và ta đều là con kiến hèn mọn.”
“Chỉ khi một lần nữa ngươi đâm đầu vào tường, máu chảy đầm đìa, tuyệt vọng không lối thoát, lúc ấy ngươi mới có thể bừng tỉnh. Chỉ là khi đó, sẽ không còn một Trương Xuân Đình nào đến cứu ngươi nữa.”
“Trời đất vô tình, coi vạn vật như chó rơm. Nhưng thứ gọi là ‘trời đất’ kia thật sự chỉ là trời đất thôi sao?”
Lý Tam Tư nói đến đây, thần sắc hơi biến đổi, giọng điệu cũng thêm mấy phần châm chọc: “Ngươi đã từng chết một lần rồi, vậy mà vẫn còn ngây thơ như thế, đúng là hiếm có kẻ nào ngu ngốc và đơn thuần hơn ngươi!”
Cố Thậm Vi lắng nghe rất nghiêm túc, chợt bật cười.
“Lý Tam Tư, ngươi lén nghe đại nhân nói chuyện với ta có phải không? Sao cách quan tâm người khác lại bắt chước y hệt thế chứ!”
Tên đại hán đầu trọc, thân hình vững như tòa tháp kia nghe vậy lập tức phá công, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai quan tâm ngươi chứ? Sao những kẻ trẻ tuổi bây giờ đều mặt dày thế hả! Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên ta? Ta theo đại nhân lâu hơn ngươi, là tiền bối của ngươi!”
“Ồ ồ ồ!” Cố Thậm Vi chớp chớp mắt. “Ngươi nói ‘đều’, vậy ‘đều’ này chỉ ai? Ngụy Trường Mệnh sao? Tiểu Ngụy Tiểu Ngụy, bị mắng cũng chẳng sao cả!”
Lý Tam Tư hừ một tiếng, gật đầu ra hiệu với thị vệ trước cửa địa lao, nhận lấy chiếc đèn lồng họ đưa rồi đi thẳng xuống bậc thang.
Cố Thậm Vi nhìn bóng lưng hắn, bật cười ha hả:
“Lý tiền bối, đi chậm thôi! Ta không nhìn thấy đường rồi!”
“Ngươi cứ yên tâm một vạn lần, ta và Ngụy Trường Mệnh có nhảy nhót thế nào thì trong lòng đại nhân cũng chỉ là hai con khỉ mà thôi, tuyệt đối không thể so với tiền bối ngươi đâu, không cần lo lắng!”
“Chúng ta chỉ có vài con mèo nhỏ lẻ tẻ, không cần chơi trò cung đấu đâu.”
“Cho nên ngươi hoàn toàn không cần phải lo lắng rằng ta sẽ bất ngờ đâm ngươi một kiếm từ sau lưng, rồi trở thành con chó trung thành số một dưới trướng đại nhân.”
Lý Tam Tư trượt chân một cái, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cán đèn lồng trong tay hắn bị bóp nát ngay tức khắc.
Hắn động tay một chút, kẹp chặt lấy nửa đoạn cán còn lại, quay đầu trừng mắt đầy hung dữ với Cố Thậm Vi: “Ngươi không nói chuyện thì chẳng ai coi ngươi là câm đâu!”
Miệng thì càu nhàu mắng mỏ, nhưng hắn vẫn đứng đó chờ một chút, rồi vươn chiếc đèn lồng về phía Cố Thậm Vi.
“Ngươi là người luyện võ, vậy mà trong bóng tối lại không nhìn thấy đường? Thế thì còn có tác dụng gì?”
Vừa nói, hắn vừa siết chặt tay cầm đèn lồng, trong lòng hận không thể tự tát cho mình một cái. Ai bảo ngươi tiếp lời, ai bảo ngươi tiếp lời cơ chứ!
Trước đây đã có một Ngụy Trường Mệnh, bây giờ lại thêm một Cố Thậm Vi, hai kẻ này đều là hạng mặt dày vô sỉ, được voi đòi tiên. Ngụy Trường Mệnh là trời sinh lắm lời, còn kẻ trước mắt này lại càng đáng giận hơn, cố tình trêu chọc người khác, tức chết ai cũng chẳng chịu trách nhiệm.
Nếu ngươi không để ý tới nàng thì thôi, nhưng một khi đáp lại, nàng có thể huyên thuyên liên tục, đến mức lôi cả đám người trong mộ lên tán gẫu vài ngày cũng được.
Rõ ràng lần đầu gặp mặt, nàng còn là một sát thủ lạnh lùng, một tiểu cô nương ngoan ngoãn cơ mà. Mới có mấy ngày thôi mà đã leo lên đầu người khác ngồi rồi…
Lý Tam Tư nghĩ đến đây, hạ quyết tâm, mặc kệ Cố Thậm Vi có châm dầu vào lửa thế nào, hắn cũng tuyệt đối không mở miệng nói thêm một câu nào nữa.
Thế nhưng, hắn dựng tai chờ mãi mà không thấy cái kẻ lắm mồm kia lên tiếng. Người vừa rồi còn ríu rít không ngừng như bị ai đó cho uống thuốc câm, mặt mày nghiêm túc một cách khó tin.
Lý Tam Tư cảm thấy nghẹn một hơi trong lồng ngực!
Cái đồ thích trêu tức người khác này!
Hắn bước vài bước, cố tình dậm chân thật mạnh, chẳng bao lâu đã đi đến chỗ sâu nhất trong địa lao.
“Tự mình nhìn đi, đừng có sợ đến mức tè ra quần đấy.”
Cố Thậm Vi nhìn về phía nhà lao ẩm thấp tối tăm, trong đống rơm lộn xộn, một người toàn thân bê bết máu nằm đó, bất động, đôi mắt trợn trừng, chằm chằm nhìn lên trần nhà. Nếu không phải lồng ngực còn khẽ phập phồng, thoạt trông cứ như đã chết rồi vậy.
Kẻ này chính là thích khách đã ra tay tàn độc với Sở Lương Thần và Vương Cảnh trên sông Vĩnh An, sau đó bị nàng bắt về đây.
“Bọn chúng ra tay giết Sở Lương Thần, là vì muốn lấy thỏi vàng đó sao?”
Lý Tam Tư thấy sắc mặt Cố Thậm Vi không đổi, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn chớp một cái, trong lòng khẽ thở phào. Người có thể ngây thơ, có thể có niềm tin nực cười nào đó, nhưng tuyệt đối không thể mềm lòng với kẻ địch.
Trong Hoàng Thành tư không chứa chấp chim hoàng yến trong lồng, cũng không cần đóa hoa kiều diễm trong phòng. Những thứ đó… sẽ hại chết Trương đại nhân.
“Phải. Hắn tên là Thường Diệc, còn đồng bọn kia gọi là Âu Dương Chí. Bọn chúng đều là sát thủ được người khác nuôi dưỡng, kẻ phụ trách bọn chúng là một nữ nhân, dùng binh khí là đoản thích của phái Nga Mi. Ngày thường ả luôn đội nón rộng vành che mặt, chưa từng ai thấy qua dung mạo thật.”
“Bọn chúng đều gọi ả là Miên Cẩm cô nương, còn những chuyện khác thì không biết gì cả.”
“Ngay sau khi ngươi và Ngô Giang rời khỏi Vụ Tán, Miên Cẩm đã sắp xếp hai tên này đi giết Sở Lương Thần và Vương Cảnh, đồng thời đoạt lấy thỏi vàng có vấn đề kia. Mệnh lệnh của ả là giết không chừa một ai.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ nhíu mày. Điều này hoàn toàn khớp với lời khai của Sở Lương Thần.
Lúc trước, hắn cũng nói rằng có một nữ nhân đã đưa thỏi vàng đó cho hắn, bảo hắn g**t ch*t Vương Toàn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.