Miên Cẩm xuất hiện có liên quan đến vụ án nào?
Là vụ thuế bạc chìm dưới đáy Biện Hà. Một lượng thuế bạc lớn như vậy không cánh mà bay, vậy vấn đề nằm ở đâu? Ở địa phương có người nào mờ ám? Trong vận chuyển đường thủy có kẻ nào động tay động chân?
Là vụ án binh khí bị tráo đổi mà Trần Thần Cơ đã dâng lên Vương ngự sử, muốn tìm đường trở lại triều đình.
Còn Cố gia thì dính líu đến vụ án gì?
Là những giao dịch khuất tất của Nhị phòng trên kênh đào. Là âm hôn của nhi tử Tô Chuyển Vận sứ trên tuyến vận chuyển thủy lộ.
Là vụ án binh khí bị gãy đã kéo cả gia đình ngoại tổ của nàng vào cuộc.
Cố Thậm Vi suy nghĩ, chậm rãi cụp mắt xuống.
Trước đó, trong đại lao, Cố Ngọc Thành đã mắng Mạnh thị thế nào?
Ông mắng bà là một nữ nhân ngu xuẩn, những gì ông ta làm đều vì muốn giúp Cố Quân An leo lên một bậc thang cao hơn.
Nhưng Cố Quân An đã đỗ Trạng nguyên, lại còn là Phò mã, vậy còn có tiền đồ nào rực rỡ hơn thế nữa?
Trước mắt bọn họ chỉ có một con đường duy nhất, lập công theo rồng.
Đây chính là con đường mà lão gia Cố gia Cố Ngôn Chi đã dốc hết tâm huyết, thậm chí không tiếc lấy cốt nhục thân sinh làm bàn đạp để đưa cả gia tộc thăng hoa.
Cố gia cùng Miên Cẩm, kẻ đang ẩn mình trong bóng tối kia, chẳng qua đều chỉ là quân cờ của một kẻ dã tâm lớn.
Một bát cháo bầu nóng trôi xuống bụng, Cố Thậm Vi cảm thấy suy nghĩ của mình bỗng chốc sáng tỏ.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể lý giải được.
Cố Quân Đình là kẻ khôn ngoan giả ngây ngô, gã béo tròn kia thoạt nhìn có vẻ lông bông, nhưng lại là người hiếm hoi trong Cố gia có cái nhìn thấu suốt.
Cố Quân Bảo chính là đường lui mà Cố gia đã chuẩn bị sẵn bên ngoài. Nếu kế hoạch theo rồng thành công, Cố gia sẽ lột xác hoàn toàn, từ đây bước chân vào hàng ngũ danh gia vọng tộc.
Còn nếu thất bại, vậy thì chính là đại họa mất đầu, cả nhà bị tru di cửu tộc.
Lúc đó, vẫn sẽ còn một Cố Quân Bảo không có tên trong gia phả để giữ lại chút huyết mạch cuối cùng cho dòng họ.
Cố Thậm Vi lấy khăn tay ra lau miệng, sau đó lại lấy một viên kẹo lê nhét vào miệng, rồi cùng Kinh Lệ sánh vai bước ra ngoài cửa.
Thiếu niên Liễu Dương đứng trước quán lúc này đang giúp người ta treo từng miếng thịt lợn, thịt dê tươi lên trước cửa. Nhìn thấy Cố Thậm Vi đi ra, hắn cười tủm tỉm cúi người chào: “Hai vị khách quan đi thong thả! Sau này nhớ ghé lại nhé!”
Cố Thậm Vi nghe vậy thấy thú vị. Liễu Dương này quả thực là một nhân tài. Nếu là bất kỳ ai khác nhìn vào, chắc chắn sẽ không nghĩ nàng và nó là người quen.
Sau khi từ biệt Kinh Lệ, Cố Thậm Vi men theo đường lớn mà đi.
Phố phường Biện Kinh nhộn nhịp hơn bao giờ hết, khắp nơi đều là tiếng rao hàng của tiểu thương bán đủ thứ kỳ lạ. Chỉ ba bước năm bước lại có người bàn tán về chuyện Cố gia.
Hôm nay trời nắng rực rỡ, hiếm khi nào Cố Thậm Vi lại có tâm trạng tốt như vậy.
Cố gia hiện giờ rối như tơ vò, thượng cấp Trương Xuân Đình cũng đang chơi trò mặt ngoài vâng lời, mặt trong chống đối y như nàng.
Những điều nàng chưa hiểu khi đặt chân đến Biện Kinh, giờ đây từng chuyện một đã dần trở nên rõ ràng.
Ngọn núi lớn đè nặng trong lòng nàng dường như đang được từng chút từng chút một dời đi, thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Dù nàng hiểu rõ rằng, cơn cuồng phong bão tố sắp tới sẽ không hề nhỏ. Nhưng chẳng có gì khiến con người ta sinh ra hy vọng hơn chính là hy vọng.
“Thì ra tử địa đinh đã trổ hoa rồi à!”
Cố Thậm Vi nói, rồi dừng chân trước một quầy hàng nhỏ.
Người bán là hai nữ hài, đứa lớn chừng tám, chín tuổi, đứa nhỏ khoảng bốn, năm tuổi. Hai đứa trẻ có đôi mắt đặc biệt sáng ngời, y phục dù có vá nhưng vẫn sạch sẽ vô cùng.
Trước mặt chúng là một cái giỏ đan bằng trúc, bên trong chứa đầy hoa dại. Phần lớn là những đóa tử địa đinh màu tím, còn có một số loại khác với màu sắc khác nhau mà Cố Thậm Vi chẳng thể gọi tên.
Đứa bé lớn hơn nghe vậy, mỉm cười đáp: “Năm nay ấm lên nhanh lắm, trước đó cỏ còn chưa xanh, vậy mà mấy hôm nay đã nở bung hoa rồi. Đại nhân có muốn mua hoa không?”
Cố Thậm Vi xách giỏ lên, ghé sát lại ngửi. Một mùi hương thanh mát đặc trưng của núi rừng lập tức lan tỏa, khiến nàng đang định lấy tiền ra trả thì bỗng thấy một bàn tay lớn vươn qua từ phía trên đầu.
Đó là một bàn tay có ngón thon dài, làn da trắng trẻo, vừa nhìn đã biết chỉ có bậc quân tử phong nhã mới có.
“Đại quan nhân, ngài trả nhiều quá rồi! Đây chỉ là hoa dại, không đáng giá đến vậy đâu ạ!”
Đứa trẻ bán hoa lộ rõ vẻ khó xử, trong niềm vui còn pha lẫn chút lo lắng.
Chủ nhân của bàn tay đó cất giọng trầm ấm, trong trẻo: “Ngươi thật là thật thà. Nhưng Cố thân sự là đại quan của Hoàng Thành tư, nàng muốn mua hoa, sao có thể rẻ mạt được? Dù không đáng cũng phải đáng.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Thậm Vi chẳng biết nói gì, xách giỏ hoa đứng bật dậy.
Ngay khi hai cô bé vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nàng đã nhanh chóng rời khỏi quầy hàng, bước nhanh về phía trước.
Nàng quay đầu, lườm Hàn Thời Yến, kẻ vừa đuổi theo mình, rồi xòe tay ra.
“Đưa tiền đây! Cố thân sự là đại quan của Hoàng Thành tư, vậy người đi bên cạnh nàng sao có thể đi miễn phí được? Hàn công tử không mau trả tiền phí đi đường? Nếu còn chậm trễ, ta sẽ thu luôn tiền nói chuyện đấy!”
Nghe nàng nói vậy, Hàn Thời Yến không nhịn được mà bật cười, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nàng.
“Chẳng phải tiền đã trả rồi sao? Hộp điểm tâm lúc trước, chẳng lẽ không tính à?”
Cố Thậm Vi rụt tay về, ôm chặt lấy giỏ hoa, đảo mắt nhìn quanh. Có lẽ do hành động vung tiền như rác của Hàn Thời Yến khi nãy quá mức gây chú ý, nên lúc này không ít tiểu thương bên đường đều mạnh dạn chào hàng, nhiệt tình kéo khách.
Nàng liếc nhìn hắn, hỏi: “Không phải ngươi định viết cáo buộc Tô Chuyển Vận sứ sao? Sao lại có mặt ở đây?”
Nói xong, nàng còn cố ý làm bộ bừng tỉnh: “Chẳng lẽ đập đầu vào cột không thành, tức đến nỗi hồn lìa khỏi xác rồi?”
Hàn Thời Yến nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên người Cố Thậm Vi, thấy nàng mặt mày hớn hở, dáng đi vững vàng, không hề cà nhắc hay có thương tích rõ ràng nào, hắn mới nhẹ nhàng thở phào.
“Ta vốn định đến Hoàng Thành tư thu nhặt xác ngươi, nhưng xem ra ngươi vẫn ổn, chí ít cũng còn biết mua hoa về cúng cho mộ mình.”
Cố Thậm Vi nghe hắn đáp trả, liền bật cười thành tiếng: “Trên đường phố này chẳng có lấy một bức tượng Phật, vậy mà ngươi lại cầu nguyện khắp nơi thế này.”
Nàng vừa nói vừa giơ giỏ hoa lên lắc lư trước mặt hắn, cười nói: “Cứ xem như ngươi cúng mộ ta trước đi, sau này nếu ta chết, ta sẽ phù hộ cho ngươi.”
Hàn Thời Yến thoáng khựng lại, như thể muốn hỏi gì đó, nhưng khi hắn ngẩng đầu thì đã thấy Cố Thậm Vi sải bước đi mất.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo: “Ta cùng Vương phủ doãn tiến cung, trước mặt Hoàng thượng buộc tội Tô Chuyển Vận sứ. Lần này chắc chắn sẽ không có chuyện giơ cao đánh khẽ nữa đâu. Giờ Tô phủ đã bị bao vây, Vương phủ doãn đã phái Ngô Giang đi quật mộ, chuẩn bị khai quật hài cốt của Cố Thất Nương. Ngươi có muốn đi cùng không?”
Cố Thậm Vi lắc đầu: “Giết gà đâu cần dao mổ trâu? Ngô Giang phải có cơ hội rèn luyện bản lĩnh chứ.”
Hàn Thời Yến nhìn nàng nghiêm túc như vậy, không khỏi gật đầu tán thành: “Cũng đúng. Vậy xin hỏi Cố thân sự, hai thanh đao mổ trâu này giờ định đi giết trâu ở đâu?”
“Đến Ngũ Phúc tự bái Phật. Đại nhân Hoàng Thành tư cho rằng ta gần đây vận xui quấn thân, nên đặc biệt cho ta nghỉ phép để đi lễ Phật trừ tà.”
“Ta thấy ngươi không cưỡi ngựa, ra ngoài thành không tiện, hay là đi xe ngựa của ta nhé?”
Vừa thốt ra câu này, Hàn Thời Yến liền sững sờ. Thế nào là “miệng nhanh hơn não”, đây chính là ví dụ điển hình!
Rõ ràng hắn chỉ muốn xác nhận xem Cố Thậm Vi có an toàn hay không. Hắn không phải lo lắng cho nàng, chẳng qua là vì danh tiếng Trương Xuân Đình quá mức tệ hại, hắn ta đó có thể làm ra bất cứ chuyện gì… Nếu như Trương Xuân Đình thật sự đi quá giới hạn, thì hắn có thể lập tức dâng sớ buộc tội Hoàng Thành tư!
Hắn vốn đã suy nghĩ rất rõ ràng, xác nhận xong sẽ lập tức quay về điều tra triệt để vụ án của Tô Chuyển Vận sứ…
Vậy mà giờ đây, đầu óc hắn lại bị làm sao thế này? Nếu không thì sao lại thốt ra cái lời quái quỷ như vậy chứ!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.