🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Nhìn bên kia kìa.”

Hàn Thời Yến vừa nói vừa cất bước đi về phía khu rừng nhỏ trước mặt: “Bụi rậm ở đây bị đè sập một đoạn.”

“Mặc dù Kinh Lệ nói không phát hiện dấu vết ẩu đả, nhưng khi một người ngã xuống, có thể sẽ đè lên cây cỏ xung quanh. Nếu là mùa hè thì dấu vết này sẽ càng rõ ràng hơn, cỏ sẽ bị ép rạp xuống.”

Cố Thậm Vi nhìn Hàn Thời Yến ngồi xổm xuống cạnh nhánh cây, nàng nhanh chóng bước tới bên cạnh hắn.

Nhìn kỹ mới thấy, một góc bụi cây dưới tán cây quả nhiên bị đè gãy, hơn nữa lớp đất phía sau bụi cây trông như đã bị đào xới, rõ ràng có điểm khác biệt so với những chỗ khác.

“Hung thủ đã tốn không ít công sức để xóa sạch vết máu.” Hàn Thời Yến vừa nói vừa đứng dậy.

Hắn xoay người lại, đứng quay lưng về phía bụi cây rồi giơ tay mô phỏng vài động tác: “Rất có thể Âu Dương Chí đứng ở đây nói chuyện với ai đó, sau đó…”

Cố Thậm Vi giơ tay đón lời: “Sau đó đối phương bất ngờ ra tay giết hắn. Rõ ràng Âu Dương Chí không hề đề phòng, chưa kịp phản kháng thì đã bị một kích đoạt mạng, ngã thẳng về phía sau…”

Hàn Thời Yến gật đầu, nhẹ nhàng ngả người ra sau, làm động tác giả vờ ngã ngửa xuống đất.

Cố Thậm Vi nhìn thấy, vẫy tay với hắn: “Được rồi, với chiều cao của Âu Dương Chí, nếu ngã về phía sau thì quả thực sẽ đè trúng một góc bụi cây, sau đó bị cành lá vướng chân, nặng nề ngã xuống đất, máu chảy lan ra.”

“Kinh Lệ nói khi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, suy nghĩ đầu tiên trong đầu ta là có lẽ Âu Dương Chí đã bị tra tấn đến chết. Nhưng nếu tình huống diễn ra như thế này, thì cũng có khả năng là vết thương ta đâm hắn lúc trước bị rách ra.”

Lúc đó, để khiến Âu Dương Chí tin rằng mình vừa thoát chết trở về, nàng đã ra tay rất nặng, tuy không chí mạng nhưng vết thương đó chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dù có dùng kim sang dược rắc lên vết thương, cũng không thể khiến nó liền lại ngay được.

Thế nên cũng không loại trừ khả năng sau cú ngã mạnh, vết thương lại rách ra, tiếp tục chảy máu.

Hàn Thời Yến gật đầu: “Khả năng này cao hơn nhiều. Khứu giác của Kinh Lệ không giống người thường. Giết một con gà trong mắt chúng ta chỉ là chút máu tanh, nhưng với hắn thì như núi thây biển máu.”

Cố Thậm Vi nghe xong bật cười: “Nghĩ giống ta rồi đấy.”

Vừa nói, nàng vừa nhảy nhẹ về phía sau, rồi đi đến giữa con đường núi nơi xe ngựa đậu trước đó.

“Vậy thì vấn đề đặt ra là, hung thủ đã đưa xác Âu Dương Chí đi đâu? Ngươi không thấy thú vị sao?”

“Ta cũng coi như nửa người giang hồ, trên giang hồ ân oán chém giết xảy ra như cơm bữa. Chỉ riêng vụ diệt môn ở Thương Lãng Sơn cũng đã khiến xác chất thành đống, tựa như địa ngục trần gian.”

“Ta đã thấy không ít, đa phần người ta chỉ ném xác vào bãi tha ma, hoặc dùng nước hóa thi để xử lý. Nhưng đào cả lớp đất vấy máu đi thì đúng là hiếm thấy…”

Cố Thậm Vi lẩm bẩm, đứng yên tại chỗ xoay một vòng.

“Khứu giác của Kinh Lệ vô cùng nhạy bén, lý ra sau khi Âu Dương Chí chết, trên thi thể phải còn sót lại mùi máu tanh rất nồng. Dù cho mùi máu đó che lấp đi dấu hương dẫn đặc biệt mà hắn lưu lại trước đó, thì bản thân mùi máu cũng là một loại dấu vết đậm đặc.”

“Theo lý mà nói, lẽ ra hắn có thể tiếp tục lần theo dấu vết… chứ không phải cứ thế mà biến mất không một dấu tích…”

Hàn Thời Yến đang lúi húi trong bụi cây bên cạnh, nghe vậy liền đứng dậy, chỉ vào mấy điểm mà hắn vừa phát hiện: “Ở đây có mấy vệt máu nhỏ, chắc là hung thủ chưa xử lý sạch sẽ.”

“Âu Dương Chí là một nam nhân trưởng thành, Kinh Lệ nói lúc đến đây phát hiện ra mùi máu tanh là vào giờ Thìn, khi ấy trời đã sáng rõ. Hương hỏa ở Ngũ Phúc tự hưng thịnh, dù phía dưới đã có con đường mới, nhưng không có nghĩa là con đường này không có người qua lại…”

“Hơn nữa, con đường mới đó chỉ dẫn đến Ngũ Phúc tự. Còn những người hành hương đến đạo quán và miếu Tống Tử Nương Nương vẫn có thể đi qua lối này.”

“Tóm lại, hung thủ không thể vác xác chạy qua đây giữa ban ngày ban mặt. Nếu làm vậy, chẳng những toàn thân nàng ta sẽ ám đầy mùi máu tanh, mà còn có thể nhiễm cả mùi hương dẫn đặc biệt mà Kinh Lệ lưu lại trên người Âu Dương Chí.”

“Như vậy thì chẳng khác nào giết Âu Dương Chí chỉ để uổng công vô ích, lại còn giúp các ngươi thực hiện kế hoạch thành công.”

Cố Thậm Vi suy nghĩ, quả thật đúng như vậy! Mục đích của bọn họ vốn dĩ là lợi dụng Âu Dương Chí để lần ra kẻ đứng sau giật dây. Nếu hương dẫn lưu lại trên người hung thủ, sớm muộn gì Kinh Lệ cũng sẽ tìm ra nàng ta.

“Hơn nữa, từ chỗ chúng ta đứng có thể dễ dàng nhìn thấy xe ngựa phía dưới, mà người trong xe ngựa bên dưới cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hung thủ cùng thi thể tại đây. Do đó, ta suy đoán rằng hung thủ khi ấy có xe ngựa, và không hành động một mình.”

Cố Thậm Vi gật đầu đồng tình: “Hung thủ rất có thể là Miên Cẩm, nhưng người dưới trướng nàng ta có lẽ không chỉ có Thường Diệc Đồng và Âu Dương Chí.”

Nàng vừa nói vừa đưa mắt quan sát xung quanh, cuối cùng ánh nhìn rơi vào ngôi chùa Ngũ Phúc trên cao.

Nàng có cảm giác như mình đã bỏ sót điều gì đó…

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên tai nàng khẽ động: “Có xe ngựa đang đi qua sơn đạo.”

Cố Thậm Vi vừa dứt lời, liền nhảy một bước nhỏ đến bên cạnh Hàn Thời Yến.

Sơn đạo hẹp chỉ đủ cho một cỗ xe ngựa đi qua, vừa nãy xa phu của Hàn phủ để tránh cản đường nên đã đánh xe xuống núi, đỗ lại ở phía dưới. Nếu nàng cứ đứng giữa đường như vậy, e rằng người khác sẽ tưởng nàng là sơn tặc chặn đường cướp bóc mất.

Cố Thậm Vi suy nghĩ, đôi mắt lóe lên tia tinh quái, rồi bất ngờ túm lấy Hàn Thời Yến, kéo hắn ngồi xổm xuống, cả hai cùng trốn vào trong bụi rậm.

Hàn Thời Yến hoàn toàn không đề phòng, bị nàng kéo một cái, đồng tử lập tức co rút lại, không dám tin cúi đầu nhìn, thấy bàn tay trắng trẻo của Cố đại nhân đang nắm chặt lấy vạt áo trước của hắn, nếu nàng dùng thêm chút lực nữa, e rằng áo hắn sẽ bị nàng xé rách luôn!

Không chỉ vậy, tay còn lại của nàng đang đè mạnh lên đầu hắn, giống như muốn ấn hắn xuống đất chôn sống vậy!

Tốt lắm! Thật sự quá tốt rồi!

Ở hiện trường một vụ án mạng giữa đồng hoang như thế này, nếu Cố Thậm Vi ra tay giết hắn, quả thực là chết không có chỗ mà kêu oan!

Hàn Thời Yến đang mải nghĩ lung tung thì nghe tiếng bánh xe lăn trên đường ngày càng gần. Hắn nhẹ nhàng gạt tay Cố Thậm Vi khỏi đầu mình, len lén nhìn ra ngoài qua kẽ lá.

Một cỗ xe ngựa màu xanh chầm chậm đi qua sơn đạo. Tốc độ xe này không chỉ khiến bọn họ sốt ruột, mà ngay cả con ngựa kéo xe cũng có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Hàn Thời Yến đang định hỏi Cố Thậm Vi vì sao phải trốn, thì bất chợt từ trong xe ngựa vang lên một tràng âm thanh chói tai!

Hàn Thời Yến suýt chút nữa bật dậy chửi thề! Thế gian này thật sự ngày càng suy đồi, đạo đức xuống cấp! Ban ngày ban mặt lại có người dám làm chuyện xấu hổ như vậy ngay trên xe ngựa!

Hắn vừa động một cái, liền cảm thấy một luồng sức mạnh ghê gớm giáng xuống đầu mình.

Cố Thậm Vi gần như sắp ấn thẳng hắn xuống âm phủ luôn rồi!

Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, cắn răng nhẫn nhịn, thầm mong cỗ xe kia nhanh nhanh rời đi.

Nhưng ngay lúc này, giọng nữ nhân trong xe bỗng nhiên to lên mấy phần, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy nàng ta bật cười khanh khách!

Sắc mặt Hàn Thời Yến đột ngột thay đổi, đồng tử co lại.

Giọng nói này… hắn đã từng nghe qua!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.