Hàn Thời Yến đang suy nghĩ, quay đầu định gọi Cố Thậm Vi, nhưng bên cạnh hắn trống không, đừng nói là người, ngay cả một sợi tóc cũng chẳng thấy rơi lại.
Trong lòng hắn chấn động mạnh, vội vàng nhìn quanh.
Khoảng đất bị đào đi để xóa vết máu vẫn còn nguyên đó, nhưng xung quanh đâu còn ai?
Cố Thậm Vi, một người sống sờ sờ sao có thể bỗng dưng biến mất như vậy?
Hàn Thời Yến lập tức ngẩng đầu nhìn lên cây. Lúc này lá cây vẫn chưa mọc kín, cành cây thưa thớt chẳng thể che giấu được chiếc áo đỏ chói mắt của Hoàng Thành tư, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim hắn đập loạn.
Vậy thì Cố Thậm Vi chỉ có thể đang ở…
Hàn Thời Yến chẳng còn bận tâm đến việc làm ra tiếng động nữa, lập tức xoay người nhìn về phía xe ngựa.
Nhìn một cái thôi, tim hắn liền như muốn nhảy lên tận cổ họng!
Cố Thậm Vi vừa ở bên cạnh hắn ban nãy giờ lại như một con nhện khổng lồ bám chặt trên nóc xe ngựa.
Tiếng cười khanh khách trong xe vẫn chưa dứt, giống như tiếng gà mái già đang gáy, còn con ngựa kéo xe vẫn bước đi chậm chạp, lề mề như một võ tướng bị trói chân, vừa bực bội vừa miễn cưỡng lê bước.
Trường kiếm của nàng đã ra khỏi vỏ!
Hàn Thời Yến căng thẳng, tay vô thức siết lấy bụi cây trước mặt. Cành cây sắc nhọn cào vào lòng bàn tay hắn đau rát, nhưng hắn dường như chẳng hề cảm nhận được, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng dáng rực đỏ kia.
Rồi Cố Thậm Vi động thân. Nàng khẽ móc chân, cả người bỗng dưng cắm đầu xuống dưới!
Hàn Thời Yến chỉ kịp thấy ánh kiếm lóe lên, lướt qua gầm xe ngựa.
Ngay khi hắn còn chưa kịp hiểu rốt cuộc Cố Thậm Vi định làm gì, thì bóng dáng đỏ rực ấy đã nhẹ nhàng lộn một vòng trên không trung, tựa như một con bướm mềm mại, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh hắn.
Hương thuốc thoang thoảng trên người nàng vờn qua chóp mũi hắn, trái tim vừa treo lơ lửng nơi cổ họng cuối cùng cũng rơi trở lại lồng ngực.
Hàn Thời Yến ngước mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa vẫn đang di chuyển chậm rãi, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ban nãy, hắn bị thu hút bởi giọng nói quen thuộc trong xe, nên chưa từng để ý đến phần gầm xe.
Nhưng giờ đây, sau khi được Cố Thậm Vi nhắc nhở, hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào, dưới gầm xe ngựa đã thõng xuống một bàn tay trắng bệch.
Máu trên những ngón tay đã khô lại, loang lổ một cách đáng sợ.
Ngay trong khoảnh khắc hắn đang chăm chú quan sát, bên tai chợt vang lên giọng nói khe khẽ của Cố Thậm Vi: “Ba, hai, một…”
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên!
Hàn Thời Yến tròn mắt nhìn gầm xe bất thình lình sụp xuống, gỗ vỡ tan thành từng mảnh!
“Áaaa!”
Một giọng nam hét lên thảm thiết.
Không chỉ có thi thể trắng bệch rơi xuống đất, mà còn có hai người với quần áo xộc xệch cùng rơi theo! Con ngựa kéo xe bị dọa sợ, liền hí vang một tiếng, bực bội đá móng xuống đất, cuối cùng cũng trút được cơn giận bị đè nén bấy lâu.
Nó lập tức lồng lên, kéo theo chiếc xe ngựa tàn tạ, lao thẳng xuống sơn đạo!
Xa phu hoảng hốt đến trắng bệch mặt mày, cuống cuồng giật dây cương, liên tục kêu lên: “Hu! Hu! Hu!…”
Nhưng con ngựa kia giờ chẳng khác gì một đứa con ngang bướng, mặc kệ chủ nhân gào thét thế nào, nó vẫn cứ cắm đầu mà chạy!
Hàn Thời Yến đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn sững sờ, chỉ có thể thốt lên trong lòng: Quá sức tưởng tượng!
Miệng hắn há to, cảm giác như bụi cây trước mặt sắp đâm nát lòng bàn tay mình thành tổ ong mất rồi.
Tốt lắm, thật sự là tốt lắm!
Từ khi quen biết Cố Thậm Vi, hắn chưa có một ngày nào được sống yên ổn cả! Ngày nào cũng có chuyện xảy ra, khiến hắn cảm thấy mấy chục năm trước đây mình sống đúng là uổng phí!
Trước đây, hắn luôn nghĩ Ngự Sử đài đã đủ khốc liệt rồi. Giờ nghĩ lại thì đó tính là gì chứ? Đúng là trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình mà!
Vậy tức là ban nãy, Cố Thậm Vi chỉ với một đường kiếm đã chém sập cả gầm xe ngựa luôn sao?
Cũng may nàng không được tham gia triều hội, nếu không thì chỉ cần nhấc kiếm lên thêm chút nữa, e là đám quan viên đứng trước mặt nàng đều bị cạo sạch tóc mất thôi…
Hàn Thời Yến vội vàng lắc đầu, hắn chắc chắn đầu óc mình có vấn đề rồi!
Trong đám quan viên đó còn có cả phụ thân hắn cùng một hàng dài các thúc bá trưởng bối nữa. Dù họ có phiền phức thật, nhưng cũng không đến mức đáng bị như vậy đâu…
Không chỉ mình Hàn Thời Yến sững sờ, mà hai người vừa rớt từ trên xe ngựa xuống càng kinh ngạc đến độ chết lặng.
Rõ ràng đang ngồi yên trên xe, vậy mà bỗng nhiên lại lăn xuống đất, vừa ngẩng đầu lên đã thấy nóc xe không còn nữa?!
Cố Thậm Vi ngồi xổm tại chỗ, nhìn vẻ mặt của hai người kia, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Nữ nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo gấm màu hải đường đỏ. Trên đầu cài một đóa mẫu đơn lụa, nhưng đã rủ xuống một bên, tóc mai tán loạn, y phục xộc xệch, ngay cả son môi cũng lem ra ngoài khóe miệng.
Bên cạnh bà ta là một thư sinh trẻ tuổi khoảng hai mươi, đang ngồi đờ đẫn dưới đất.
Người này dung mạo cực kỳ xuất sắc, đúng chuẩn ngọc thụ lâm phong, môi đỏ răng trắng. Nhất là làn da, trắng như ngọc, hệt như miếng tàu hủ hạnh nhân vừa được bưng lên. Ngay cả cô nương Lục Dực của Phù Dung Lâu cũng không sánh bằng vị tiểu lang quân này.
Hắn mặc một bộ cẩm y mềm mại, thêu hoa văn phú quý, có vẻ hơi ngơ ngác không hiểu chuyện đời. Chính biểu cảm ngây ngốc ấy làm giảm bớt khí chất phong trần trên người, càng khiến hắn trở nên dễ nhìn hơn.
Nữ nhân trung niên là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Bà ta lập tức giơ tay đẩy mạnh vị tiểu lang quân bên cạnh, suýt nữa khiến hắn ngã chổng vó ra đất.
“Còn ngây ra đó làm gì?! Mau đỡ ta dậy trước đi! Động tĩnh lớn như vậy, lát nữa sẽ có người tới mất! Sao ngươi lại ngốc thế hả? Ngay cả hầu hạ người ta cũng không biết, chỉ được mỗi cái mặt đẹp!”
Bà ta càu nhàu mắng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt bối rối đáng thương của tiểu lang quân thì cơn giận lập tức vơi đi quá nửa.
Phụ nhân trừng mắt liếc hắn một cái, cố gắng chống tay xuống đất để đứng lên. Nhưng vừa đặt tay xuống, bà ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cúi đầu nhìn liền đối diện với một đôi mắt vô hồn!
“Aaa——!”
Một tiếng thét chói tai vang lên đột ngột!
Đám chim trong rừng bị dọa đến hoảng loạn, vỗ cánh bay lên rào rào, ùn ùn lao về phía xa!
Hàn Thời Yến cuối cùng cũng hoàn hồn lại, khó nhọc nhìn sang Cố Thậm Vi, hạ giọng nói: “Nữ nhân kia là Lỗ Quốc Công phu nhân, tỷ tỷ ruột của Tô Quý phi. Sau khi Lỗ Quốc Công qua đời, bà ta thủ tiết, là người nổi danh hiền lương thục đức trong kinh thành.”
Cố Thậm Vi nhìn hắn, mỉm cười đầy ẩn ý.
Hiền lương thục đức thật đấy!
Nàng giơ ngón tay cái lên, rồi ghé sát Hàn Thời Yến, cũng hạ thấp giọng nói: “Người chết chính là Âu Dương Chí.”
Xe ngựa của Lỗ Quốc Công phu nhân xuất phát từ Ngũ Phúc tự.
Không trách được vì sao lúc trước Kinh Lệ lại không phát hiện ra tung tích thi thể, bởi vì mùi hương nồng nặc từ nhang khói trong chùa cùng với mùi huân hương cách năm trượng vẫn ngửi thấy trên người Lỗ Quốc Công phu nhân đã hoàn toàn che lấp dấu vết.
Nàng nghĩ vậy, rồi liếc mắt nhìn về phía Lỗ Quốc Công phu nhân.
Nếu không phải bà ta là kẻ dối trá hạng nhất, thì chắc chắn bà ta thật sự không hề hay biết chuyện gì. Tiếng thét của bà ta kịch liệt đến mức như muốn rách cả họng, đến nỗi dù Cố Thậm Vi đang ngồi trong bụi cây cũng có thể nhìn thấy cuống họng bà ta.
Hoặc là bà ta vô tội, có kẻ đã lén giấu thi thể Âu Dương Chí vào xe ngựa của bà ta!
Nhưng nếu muốn phi tang, sao không tiêu hủy thi thể luôn đi?
Tại sao lại giấu xác Âu Dương Chí trên xe ngựa của Lỗ Quốc Công phu nhân?
Còn cả bàn tay của thi thể rơi xuống vừa rồi… Rốt cuộc là có người cố tình sắp đặt, hay chỉ đơn thuần là trùng hợp?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.