🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đứa trẻ kia dù còn nhỏ nhưng ngũ quan tinh xảo, dung mạo có vài phần giống với Hàn Thời Yến.

“Hàn ngự sử, chẳng lẽ cái ‘bí mật’ kia chính là Phúc Thuận công chúa sinh ra một đứa bé, khiến Biện Kinh trở thành chốn không ngủ không phải nhờ ánh đèn của hoa phố liễu hạng, mà là nhờ ‘vầng sáng xanh’ trên đầu đường huynh của Cố Quân An ta?”

Cố Thậm Vi nói, vỗ vai Hàn Thời Yến, thầm may mắn vì bản thân chưa từng kể với hắn suy đoán về nhà họ Mã.

“Ngươi làm vậy thực không phải quân tử! Thành thân với công chúa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc ngươi làm Ngự Sử cả. Chi bằng bây giờ ôm đứa trẻ này đi tìm Phúc Thuận công chúa xin lệnh hưu phu đi! Mẫu thân ngươi thấy vậy chắc hẳn sẽ vui đến nở hoa mất thôi!”

Hàn Thời Yến từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Cố Thậm Vi, quả nhiên thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ xa cách hơn trước.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như bọn họ lại trở về buổi đầu gặp gỡ tại Hàn Xuân lâu.

Cố Thậm Vi vẫn nói những lời thân mật, nhưng trong lòng nàng đã tính toán vô số lần xem nên lợi dụng hắn thế nào, nên qua cầu rút ván ra sao.

“Trong mắt Cố thân sự, Hàn mỗ chính là kẻ trăng hoa bạc tình, lại không có trách nhiệm hay sao? Những chuyện vụn vặt như tình ái, Hàn mỗ chẳng hề để tâm.”

Hàn Thời Yến hừ lạnh, không nhịn được mà khoanh tay sau lưng, kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng.

Cố Thậm Vi liếc hắn một cái đầy nghi hoặc, cười nhạo một tiếng: “Ta biết ngươi có thành tích hiển hách trong việc khắc thê, nhưng những lời này chớ nên nói quá sớm. Chờ sau này khi ngươi quỳ dưới váy thê tử, ta nhất định sẽ ghé ngày ba bận để nghe lén, sau đó nhảy ra cười nhạo ngươi!”

“Ngươi nhìn thử gương mặt đứa trẻ kia xem, ngay cả khi mẫu thân ngươi sinh thêm một đứa nữa, chưa chắc đã giống ngươi đến thế!”

Hàn Thời Yến nghe vậy, lại lần nữa nhìn về phía sân viện nhỏ.

Mặc dù hắn và Cố Thậm Vi đã cố tình hạ thấp giọng nói, nhưng vẫn không thể qua mắt được một cao thủ võ công.

Tên thích khách áo xanh ôm đứa trẻ vào lòng, ánh mắt vừa giận dữ vừa cảnh giác nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Các ngươi theo dõi ta!”

Đáp án đã quá rõ ràng, chẳng ai cần trả lời nữa.

Hàn Thời Yến nhìn vẻ mặt hoảng hốt của đứa trẻ, khẽ thở dài: “Đúng là có vài phần giống ta, nhưng nó còn giống một người khác hơn, đường huynh của ta, Hàn Kính Nghiêm.”

Cố Thậm Vi sững sờ, trong đầu lập tức nhớ lại những gì Hàn Thời Yến từng kể.

Khi xưa, Tô Quý phi từng muốn ép Hàn Kính Nghiêm cưới Phúc Thuận công chúa, nhưng chẳng những Hàn Kính Nghiêm hoàn toàn không có tình cảm với nàng, hắn còn có một hôn ước môn đăng hộ đối từ thuở nhỏ.

Hàn gia là thế tộc danh giá, lúc đó ngay cả Tô Quý phi cũng không thể bức bách quá mức.

Ngay khi Hàn gia nghĩ rằng phen này sẽ gặp đại họa, Tô Quý phi lại đột ngột chuyển hướng, lựa chọn Cố Quân An làm phò mã.

Thế thì… đứa trẻ này rốt cuộc là thế nào?

Cố Thậm Vi âm thầm thở phào, khẽ liếc nhìn Hàn Thời Yến, trong đầu đã nhanh chóng lật giở cả chục quyển thoại bản.

Hay thật! Đây là công chúa sinh con xong bỏ trốn, mà Hàn Kính Nghiêm hoàn toàn không hay biết? Hay lại là câu chuyện tra nam ngụy quân tử, cùng công chúa dây dưa yêu hận tình thù?

Tuy nàng nghĩ ngợi đủ điều, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.

Hóa ra “bí mật” của công chúa chỉ có vậy? Nàng còn tưởng đó là manh mối giúp vạch trần sự thật ẩn giấu trong màn sương cơ.

Cố Thậm Vi đang trầm tư, bỗng nhiên đôi tai khẽ động, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía sau.

Một con chiến mã đang phi nhanh tới!

Con ngựa chao đảo băng qua rừng núi gồ ghề, nhưng người trên lưng nó lại chẳng hề bận tâm.

Trên gương mặt nàng hiện rõ vẻ lo lắng, ngay cả búi tóc cũng đã xộc xệch.

Vừa nhìn thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, Phúc Thuận công chúa lập tức nhảy xuống ngựa, đôi chân run rẩy suýt nữa khuỵu xuống đất.

Nàng loạng choạng vài bước, rồi nhanh chóng lao về phía hai người.

“Biểu huynh! Cố thân sự! Hài tử vô tội, xin hai người giơ cao đánh khẽ!”

Vừa nói, nàng vừa vén váy chạy thẳng vào sân viện, nhanh chóng ôm đứa bé từ trong tay thích khách áo xanh.

Vừa thấy con mình bình an vô sự, Phúc Thuận công chúa liền áp mặt vào cổ đứa trẻ, hít sâu một hơi như để trấn an chính mình.

Nàng đưa đứa trẻ cho bà vú, người đang rụt rè bước ra.

“Ngươi đưa Tông nhi vào trong đi, đừng để nó sợ hãi. Nhân tiện băng bó vết thương cho Hàn Đông. Hai người đây đều là cố nhân của ta, họ sẽ không làm hại ta đâu.”

Hàn Đông chần chừ một lát, hắn nhìn chằm chằm Cố Thậm Vi thật sâu, rồi mới cảnh giác ôm lấy đứa bé, nhanh chóng bước vào trong.

Cố Thậm Vi nhìn theo, cười nhạt một tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Lúc công chúa trồng đào trên mộ đệ đệ ta, sao chẳng thấy ngài nhắc gì đến cố nhân hay không cố nhân?”

Đêm đó, bọn họ xông vào Cố gia, khai quan cho tiểu đệ, đòi lại công bằng cho gia tộc. Khi ấy, Phúc Thuận đứng từ xa quan sát, hoàn toàn không có bộ dạng như hiện tại.

Thanh Minh viện bị san thành đất bằng, mộ phần của tiểu đệ nàng cũng không còn. Nhà của nàng… trở thành rừng đào nơi công chúa vui chơi.

Phúc Thuận công chúa mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không đáp lại lời Cố Thậm Vi. Nàng chỉ nhìn Hàn Thời Yến, khẽ giọng nói: “Đứa bé này không liên quan gì đến Hàn gia, càng không phải huyết mạch của Hàn Kính Nghiêm.”

Nói xong, nàng nhếch môi cười đầy giễu cợt: “Ngươi cũng biết mẫu thân ta rồi đấy. Nếu ta thực sự mang cốt nhục của Hàn Kính Nghiêm, sao bà ấy có thể từ bỏ cơ hội lôi kéo Hàn gia chứ? Dù có đạp danh dự của ta xuống bùn, bà ấy cũng sẽ phá hôn ước của Hàn Kính Nghiêm, ép hắn cưới ta cho bằng được.”

“Vậy đứa bé này rốt cuộc từ đâu mà có? Nhưng gương mặt nó…”

Phúc Thuận công chúa cười nhẹ, đôi mắt hơi ửng đỏ, nàng hướng ánh nhìn về phía chùa Ngũ Phúc, hồi lâu sau mới thu lại tầm mắt.

“Dù ta là công chúa, nhưng vì được phụ hoàng sủng ái, mỗi năm cũng có thể xuất cung vài lần. Năm đó vào dịp Thượng Nguyên, mẫu phi ta xin phép hoàng hậu, để ta đến nhà cữu cữu ở vài ngày, cùng ngoại tổ phụ đi xem hoa đăng.”

“Chuyện này nói ra cũng tầm thường thôi. Ta đã tình cờ gặp A Trạch trên cầu Vĩnh An đêm hôm ấy. Hắn chỉ là một tiêu sư nho nhỏ, vốn chẳng có gì đặc biệt, nhưng trớ trêu thay, hắn lại sở hữu một gương mặt quá giống Hàn Kính Nghiêm.”

“Thời đó ta mê đắm Hàn Kính Nghiêm, liền năn nỉ đại bá mẫu, cũng chính là phu nhân Lỗ Quốc công giữ A Trạch lại Biện Kinh.”

“Năm ấy ta đã phạm phải rất nhiều sai lầm và cũng vì thế mà đứa bé này ra đời. Nó thực sự đáng thương, vừa mới sinh đã bị đưa đến miếu Tống Tử nương nương gần đây, ngày thường chỉ có bà vú Triệu đến thăm nom.”

“A Trạch không chịu tha thứ cho ta, giờ hắn đã xuất gia ở chùa Ngũ Phúc. Ta cũng không còn cách nào khác, đành nghe theo mẫu thân, gả cho đường huynh ngươi Cố Quân An.”

“Đứa trẻ này không phụ không mẫu, từ khi chào đời đến nay chưa từng rời khỏi ngọn núi này, càng chưa từng bước chân vào Biện Kinh dù chỉ một lần.”

Phúc Thuận công chúa nói đến đây, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Cố Thậm Vi, giọng nàng thấp xuống mang theo sự cầu xin: “Ta biết ngươi hận Cố gia, nhưng đứa trẻ này không liên quan gì đến bọn họ cả… Ta cầu xin các ngươi đừng nói ra, hãy để nó có thể ở lại Biện Kinh, chí ít là được trưởng thành dưới ánh mắt dõi theo của phụ mẫu…”

Cố Thậm Vi nghe vậy, đưa mắt nhìn về phía khung cửa sổ cũ kỹ của tiểu viện.

Đứa bé kia đang nép vào cửa sổ, lén lút nhìn ra ngoài.

Đôi mắt nó mở to, tràn ngập sự tò mò, còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Ngươi cũng là nữ nhân, hẳn hiểu nữ nhân sống trên đời này khó khăn nhường nào. Dù ta là công chúa… nhưng cũng không thể tự quyết định số phận của chính mình.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.