🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phúc Thuận công chúa nói rồi, không nhịn được mà quay đầu lại.

Đứa trẻ thấy mẫu thân ngoảnh đầu, giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy. Gương mặt quen thuộc ấy, nụ cười quen thuộc ấy khiến Phúc Thuận công chúa không thể kiềm chế nổi mà rơi lệ.

Sợ đứa bé nhìn thấy, nàng vội vàng quay đầu, cuống quýt dùng khăn lau mắt.

Đêm Thượng Nguyên năm ấy, khi nàng tình cờ gặp A Trạch trên cầu Vĩnh An, có nằm mơ nàng cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành cục diện ngày hôm nay.

Cố Thậm Vi nhìn nàng, trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn thẳng công chúa: “Công chúa có từng nghĩ, trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế sao? Một người có dung mạo giống hệt Hàn Kính Nghiêm lại vừa vặn xuất hiện trước mắt ngài?”

Phúc Thuận công chúa ngẩn ra, trong thoáng chốc hiện lên vẻ mơ hồ, rồi khẽ thở dài: “Ngươi không hiểu, đó chính là duyên phận.”

Nàng quả thực không hiểu. Nếu đổi vị trí, bỗng dưng có một kẻ giống hệt người nào đó xuất hiện trước mặt nàng…

Điều đầu tiên nàng nghĩ đến chắc chắn là: “Tên cẩu tặc nào dám trêu đùa gia gia! Mau giao nộp bí thuật dịch dung ra đây, gia sẽ cho ngươi một con đường sống!”

Cái gì mà duyên phận kỳ diệu chứ? Rõ ràng là một bia ngắm tự dâng đến cửa!

“Nếu có một ngày, ngươi cũng gặp được người mà mình thật lòng yêu thương, suy nghĩ của ngươi sẽ hoàn toàn thay đổi. Ta cũng chưa từng nghĩ rằng mình lại đem lòng yêu A Trạch một kẻ chẳng khác gì bản sao của Hàn Kính Nghiêm. Nhưng tình cảm vốn là thứ suốt đời cũng không thể lý giải được.”

“A Trạch chưa từng đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, cũng không biết làm thơ đối câu, lại càng không có chí lớn muốn phò tá Đại Ung. Ngoài gương mặt ra, hắn chẳng có điểm nào giống Hàn Kính Nghiêm. Nhưng…”

Phúc Thuận công chúa hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn về phía Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến.

“Ta từng nghĩ mình sẽ gả cho một người môn đăng hộ đối, rồi cùng nhau sống trọn đời hạnh phúc, giống như ta từng nghĩ mình mãi mãi là bảo bối được phụ hoàng và Tô Quý phi thương yêu nhất vậy. Nhưng thiên ý khó lường… Ta yêu A Trạch, cũng như mẫu thân ta coi ta là một quân cờ để lót đường cho tiểu đệ vậy…”

“Hoàng gia vô tình! Cố Thậm Vi, ta biết ngươi đang giận dữ vì điều gì. Nhưng ta nói cho ngươi biết, vô ích thôi! Đến huyết mạch ruột thịt của mình bọn họ còn có thể đem ra làm quân cờ, thì thuộc hạ có là gì chứ? Ngươi tưởng bọn họ thực sự quan tâm có phải phụ thân ngươi sai Lý Thường ám sát bệ hạ không sao?”

“Chẳng qua bọn họ cần một kẻ để dập yên sóng gió mà thôi! Ngươi có đập đầu đến máu chảy đầm đìa, đổi lại cũng chỉ là thất vọng mà thôi.”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn Phúc Thuận công chúa: “Đã muốn đập đầu đến vỡ toang, vậy sao có thể chỉ có mình ta? Dĩ nhiên phải là tất cả cùng đập đến vỡ toang mới tốt.”

Phúc Thuận công chúa lắc đầu. Nàng không hiểu nỗi hận của Cố Thậm Vi, giống như Cố Thậm Vi không thể hiểu được sự chấp niệm của nàng dành cho A Trạch vậy.

“Giữa ta và Cố Quân An, chỉ có danh nghĩa, chứ chưa từng là phu thê thật sự.”

Lời nói của Phúc Thuận công chúa không lớn, nhưng lại giống như một thuật cấm ngôn, khiến Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến sững sờ.

Bọn họ vốn đã biết ngọn núi này không lớn, giờ phút này yên tĩnh trở lại, thậm chí còn có thể nghe loáng thoáng tiếng ồn ào của Ngô Giang trên sơn đạo.

Trong lòng Cố Thậm Vi trăm mối cảm xúc khó diễn tả.

Không thể không nói, đường huynh Cố Quân An của nàng quả thực kế thừa trọn vẹn tinh hoa của Cố lão hồ ly!

Nàng nên lập tức trở về viết hẳn một bài luận văn năm ngàn chữ, tặng hắn một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển! Trên phương diện này, hắn tuyệt đối là thiên tài trời sinh, hơn hẳn cái việc dùi mài kinh sử để đỗ trạng nguyên!

Nàng nghĩ vậy, liền dứt khoát cắt ngang dòng hồi tưởng đầy tình ái của Phúc Thuận công chúa. Nàng giơ ba ngón tay lên, lạnh giọng nói:

“Nhìn công chúa không giống như không có tình cảm với Cố Quân An đâu. Hôm đó Đại phòng Cố gia xảy ra chuyện, trời còn chưa sáng công chúa đã vào cung cầu xin…”

Nếu không phải vì vậy, Trương Xuân Đình làm sao có thể khiến Lý Tam Tư mắng nàng đến té tát không còn mặt mũi? Nàng vẫn còn nhớ rành mạch từng câu từng chữ đấy!

Phúc Thuận công chúa ngớ ra, sau đó vội vàng giải thích: “Là Cố Quân An cầu xin ta, ta… lúc đó ta…”

Cố Thậm Vi nhìn Phúc Thuận công chúa thật sâu một cái, trong lòng tự mình bổ sung những lời mà Phúc Thuận không thể nói ra.

Nàng cười tự giễu, đao không chém vào thân thì mãi mãi không cảm nhận được nỗi đau. Khi ấy, trong mắt Phúc Thuận, nàng chẳng qua chỉ là một người xa lạ hoàn toàn không liên quan. Nàng đã từng chịu đựng bao nhiêu khổ sở, vì sao lại làm những việc này…

Nàng ta cùng với phụ mẫu vô tình trong miệng của mình thực ra chẳng có gì khác biệt, chỉ thờ ơ nhìn, chẳng hề có chút động lòng nào.

Cố Quân An cầu xin nàng, Cố Ngọc Thành danh nghĩa là công công của nàng, vậy thì tất nhiên nàng sẽ bênh người thân chứ không theo lẽ phải. Chuyện nhấc tay một cái là có thể làm, sao phải từ chối?

Nàng nhìn Phúc Thuận công chúa, bình thản nói: “Hy vọng sẽ không có lần thứ hai.”

Người thân còn như vậy, huống chi là một người hoàn toàn xa lạ như Phúc Thuận công chúa? Dù không thích, nhưng nàng vẫn có thể hiểu được.

Cố Thậm Vi nói xong, lại giơ ngón tay thứ hai lên: “Ngươi có biết vì sao mẫu thân lại gả ngươi vào Cố gia không?”

Phúc Thuận công chúa sững người, lắc đầu: “Ta cũng không biết. Khi đó tâm trí ta chỉ đặt cả vào A Trạch và đứa nhỏ, căn bản chưa từng suy nghĩ đến điều gì khác. Nếu đã không thể gả cho A Trạch, thì gả cho ai mà chẳng vậy?”

Cố Thậm Vi nhìn dáng vẻ ngập tràn phiền muộn của nàng ta, cúi đầu xuống, sợ rằng chỉ cần ngẩng lên một cái, đối phương sẽ liền cất lên một bài thơ chan chứa bi thương, mắt rưng rưng mà ngâm nga…

Nàng vội vàng chuyển chủ đề: “Vậy ngươi có biết tiền tài của Nhị phòng Cố gia đều chảy về đâu không? Họ qua lại thân thiết với những ai?”

Phúc Thuận công chúa nghe xong, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, như một bảng màu bị đảo lộn.

Nàng có chút xấu hổ nhìn sang Cố Thậm Vi, nói:

“Ta vừa nhìn thấy bốn mươi chín điều gia quy kia là đã phát ớn. Ai lại muốn tuân theo mấy thứ vớ vẩn đó chứ? Ta chỉ đến nhà tổ Cố gia đúng một lần, sau đó chẳng bao giờ qua đó nữa…”

“Tới các dịp lễ tết, nếu không phải Cố Quân An luôn tranh thủ giới thiệu trước, thì ta còn chẳng thể nhớ rõ những vị thúc bá của Cố gia… Ta vẫn luôn ở trong phủ công chúa, những chuyện này ta không để tâm.”

Phúc Thuận công chúa nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, lại tiếp tục: “Còn về Cố Quân An… Hắn qua lại với ai ta không rõ, nhưng ta biết trong thư phòng hắn có một mật thất. Trên tường thư phòng treo một bức chạm khắc gỗ, trên đó khắc một bài văn…”

Nói đến đây, giọng nàng ta nhỏ lại vài phần: “Chắc hẳn ngươi cũng biết bài văn đó… là tác phẩm đắc ý nhất của hắn.”

Nàng không dám nhìn thẳng vào Cố Thậm Vi. Cả kinh thành đều biết, ba năm trước, sau trận vây sát ở bãi tha ma, Cố Quân An đã viết một bài văn đoạn tuyệt quan hệ huyết thống với gia tộc, mang tên Đại Nghĩa Diệt Thân. Bài văn ấy vang danh khắp kinh thành, là tác phẩm mà các văn nhân lúc bấy giờ đều thuộc nằm lòng.

Cố Thậm Vi bật cười lạnh: “Sau đó thì sao?”

“Cơ quan mở mật thất nằm ở chữ thứ bốn mươi chín trong bài văn đó. Chữ đó là chữ ‘đợi’. Ta không biết trong mật thất có gì, nhưng đã là mật thất, hẳn không thể là nơi để trống không.”

Phúc Thuận công chúa nói xong, nhìn thẳng vào Cố Thậm Vi: “Ta đã dốc hết thành ý của mình, hy vọng ngươi…”

Nhưng nàng còn chưa nói hết, đã thấy Cố Thậm Vi đột nhiên chớp nhoáng biến mất khỏi tầm mắt mình.

Phúc Thuận công chúa hoảng hốt quay đầu nhìn về phía căn nhà đất nhỏ, lại trông thấy Cố Thậm Vi không biết từ khi nào đã đứng bên cửa sổ.

Nàng vươn tay, mỉm cười xoa nhẹ l*n đ*nh đầu đứa bé.

“Miệng ta, ta có thể kiểm soát được. Nhưng miệng kẻ khác có giữ được hay không, thì không phải ta có thể quyết định.”

“Công chúa đã nhìn thấy một nửa bộ mặt thật sự của Cố gia, thật sự cho rằng chuyện này có thể giấu kỹ đến vậy, người Cố gia hoàn toàn không hay biết sao?”

“Ta khuyên công chúa một câu, tốt nhất nên sớm chuẩn bị sẵn đường lui.”

***

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.