Miệng Ngô Giang còn ngậm xôi nếp, nói chuyện có chút nhão nhoẹt. Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến dáng vẻ đắc ý như Vương mụ bán dưa của hắn: “Các ngươi không tận mắt thấy ta đã đại chiến với phu nhân Lỗ Quốc Công thế nào, khiến bà ta tức đến mức phải nhảy xuống khỏi xe ngựa, cắn răng đón cả Mặc Minh về!”
Cố Thậm Vi nghe vậy, không khỏi nổi lên hứng thú.
Lúc nàng và Hàn Thời Yến rời đi, Triệu mụ mụ đã đến kiểm soát tình hình, đưa phu nhân Lỗ Quốc Công lên xe ngựa.
Bà ta đã mất mặt đến thế, sợ rằng có muốn giết Mặc Minh cho hả giận cũng không phải không có khả năng, vậy sao có thể xuống xe để bị thiên hạ chê cười?
“Ngươi đã làm gì?”
Ngô Giang càng thêm đắc ý, hắn chỉ vào nắm xôi bọc lá sen trong tay Cố Thậm Vi:
“Cố thân sự, mau ăn đi, lát nữa xôi nguội cứng lại, ăn vào mắc nghẹn đấy. Ta có làm gì đâu, ta chỉ chỉ cho Mặc Minh một con đường kiếm tiền thôi mà.”
“Chờ hắn quay về tiểu quan quán, cứ treo một tấm biển trước cửa ghi rằng: ‘Mỹ nhân phu nhân Lỗ Quốc Công đã thân kiểm’… Vậy chẳng phải lập tức thành hoa khôi bảng hiệu sao?”
“Giấy ở Lạc Dương đắt thì có gì lạ? Đến lúc đó, cả Biện Kinh này sẽ biết thế nào gọi là ‘khuôn mặt đắt giá của kinh thành’! Muốn nhìn một cái? Phải trả tiền!”
“Ngươi nói xem, nếu là ngươi, ngươi có muốn bỏ bạc ra để xem thử xem sủng vật của phu nhân Lỗ Quốc Công trông như thế nào không?”
Cố Thậm Vi ngạc nhiên đến mức giơ ngón cái lên với Ngô Giang: “Xem ra hôm nay ngươi ra ngoài, cuối cùng cũng không quên mang theo thứ đó rồi!”
Ngô Giang sững lại, theo phản xạ muốn gãi đầu, nhưng nhìn thấy tay mình còn dính đầy xôi nếp kéo thành sợi, đành bỏ cuộc.
“Quên mang gì? Ta có quên cái gì đâu? Cữu cữu nói ta không đáng tin, bắt ta ra ngoài phải dẫn theo lão ngỗ tác, ta nhớ kỹ rành rành luôn mà. Chúng ta vừa rồi còn đi thu dọn thi thể của Lại mụ mụ kia, bà ta bị g**t ch*t trong nhà Lý Mao đấy.”
“Lão ngỗ tác nói bà ta bị bóp cổ chết, còn ai làm thì hỏi Lý Mao với Lý Vân, bọn họ cũng ú ớ chẳng nói được gì.”
“Cố thân sự cứ yên tâm, lần này Cố gia không thể thoát được đâu. Nhiều thuyền lớn như vậy, kiếm bao nhiêu tiền bất chính trong ngần ấy năm chứ? Ai mà biết họ đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa rồi! Cữu cữu nói, nhất định sẽ tra xét vụ án này đến cùng. Biết đâu những chi phòng còn lại của Cố gia cũng có nhúng tay vào?”
“Nếu có tin gì, ta sẽ lập tức chạy đi báo cho ngươi! Nói chứ, ngươi đúng là xui xẻo tám đời mới dính vào đám người này đấy!”
“À đúng rồi, Cố thân sự, vừa rồi ngươi nói ta hôm nay không quên mang theo cái gì?”
Cố Thậm Vi nhìn đôi mắt sáng rực như chó con của Ngô Giang, câu “hôm nay cuối cùng ngươi cũng không quên mang theo não” không sao thốt ra được.
Đúng là nực cười! Bảo sao người ta nói “tú tài gặp binh, có lý nói không rõ”! Không phải bọn họ giỏi đánh nhau, mà là quá trực tiếp, có vòng vo bóng gió cỡ nào thì hắn cũng chẳng hiểu nổi!
Cố Thậm Vi ho khẽ mấy tiếng: “Gói xôi lá sen này thực sự rất ngon, ta nghe nói phu nhân của Vương ngự sử còn muốn mang món chay này vào tửu lâu của bà ấy nữa kìa.”
Quả nhiên, sự chú ý của Ngô Giang lập tức bị dời đi. Hắn nhảy nhót quanh Cố Thậm Vi: “Đúng không đúng không! Nếu vậy thì tốt quá! Ngũ Phúc tự xa như thế, chỉ vì một gói xôi mà lặn lội đến tận đây thì không đáng. Nếu có trong tửu lâu trong thành, thì còn gì bằng!”
“Người như Thời Yến huynh, tham ăn đến mức lùng sục khắp Biện Kinh để tìm đồ ăn, đúng là hiếm có lắm!”
“Ngươi không biết đâu! Lúc nhỏ chúng ta từng gặp một gã hàng rong, mua của hắn mấy cây kẹo vừng. Kết quả là Hàn Thời Yến này như mắc tương tư, thèm đến mức bắt ta với Mã Hồng Anh lật tung cả phố lớn ngõ nhỏ để tìm!”
“Hắn được gương mặt đẹp, vừa nhìn là biết quý công tử. Còn ta với Mã Hồng Anh thì cứ như hai vị thần giữ cửa, vác binh khí đi nghênh ngang khắp nơi. Lúc ấy còn bị Quan ngự sử dâng tấu cáo tội, bảo rằng ba chúng ta là lũ công tử bột phá làng phá xóm, khiến gà mái nhà dân cũng không đẻ trứng được!”
Nói đến đây, Ngô Giang còn khoa trương lắc đầu: “Ngươi đoán xem cuối cùng mọi chuyện ra sao? Phụ thân của Mã Hồng Anh xách tai ta với nàng ta, bắt mỗi đứa mang một giỏ trứng gà, đi từng nhà một trả lại đấy!”
Cố Thậm Vi tưởng tượng ra cảnh tượng đó, liền bật cười. Nàng quay đầu nhìn Hàn Thời Yến ở phía sau, thấy hắn đang cầm một cây gậy gỗ, vẻ mặt bất lực quay đầu đi chỗ khác.
“Này, vậy Hàn Thời Yến không bị phạt sao?”
Ngô Giang bất chợt vỗ tay đánh bốp, cười hề hề: “Đâu có viễn cảnh đó! Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, hề hề, hắn còn thảm hơn chúng ta! Hắn bị phạt viết tự, viết hẳn một vạn câu Quân tử không tham ăn! Ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Tiếng cười của Cố Thận Vi và Ngô Giang vang dội như sấm, làm mấy chú chim vừa sà xuống đậu trên cành cây ven đường hoảng hốt vỗ cánh bay tán loạn một lần nữa.
Hàn Thời Yến đi phía sau, nhìn hai người phía trước, bất lực lắc đầu: “Hai người các ngươi thật là…”
Thấy bọn họ chẳng ai quay đầu lại, Hàn Thời Yến khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc này cũng thoải mái mà nở nụ cười.
Những chuyện thời nhỏ, hắn đã chẳng còn nhớ rõ như Ngô Giang.
Chỉ là chút chuyện cũ vụn vặt ấy mà cũng đủ làm hắn ta hào hứng đến vậy. Nếu để hắn biết trong núi có một đứa trẻ trông giống hệt Hàn Kính Nghiêm, chỉ sợ hắn sẽ lải nhải đến sứt cả mép như đồng dao trẻ con học thuộc lòng mất thôi.
Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến không khỏi nhíu mày.
Trên đời này, thực sự có người không chung huyết thống mà lại sinh ra giống hệt nhau sao?
Hắn đang miên man suy nghĩ thì bất chợt bị ánh mắt đầy ẩn ý của phu xe làm cho giật mình. Nhìn xuống vạt áo bị Cố Thận Vi túm đến rách một lỗ, hắn trừng mắt lườm phu xe một cái rồi nhanh chóng bước lên xe.
Nụ cười của phu xe càng lúc càng sau.
Chờ đến khi xe lăn bánh, Hàn Thời Yến lập tức lấy khăn tay ra lau mặt.
Ngồi yên vị, Ngô Giang vẫn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện thời thơ ấu. Hàn Thời Yến nghe được vài câu, cảm thấy mấy đường gân xanh trên trán giật giật. Nếu cứ để hắn ta nói mãi, chỉ e hình tượng của hắn trong mắt Cố Thận Vi cũng bị phá hỏng hoàn toàn mất!
Hắn dứt khoát ngắt lời: “Phủ Doãn đại nhân có nói gì về vụ án của mẫu thân và tiểu đệ của Cố thân sự không? Khi nào có thể kết án?”
Hàn Thời Yến lau sạch mặt, chỉnh lại y phục rồi lên tiếng hỏi.
Ngô Giang sửng sốt, lập tức vỗ đùi đánh bốp: “Xém chút nữa là ta quên mất! Cữu cữu ta không nói gì, nhưng lão ngỗ tác thì có. Ông ấy bảo ngươi có thể đến Khai Phong phủ bất cứ lúc nào để đón tiểu đệ ngươi về mai táng rồi.”
“Trước đó ông ấy muốn báo cho ngươi, nhưng ngươi lại mất tăm. Nếu không, ông ấy cũng đâu để ta ở lại, chính là để chờ ngươi về còn báo tin!”
Nói đến đây, Ngô Giang ủ rũ liếc nhìn hai người còn lại: “Bây giờ Khai Phong phủ vụ án chất chồng, các phán quan, thẩm quan đều bận tối mắt tối mũi, ta không thể đi cùng các ngươi điều tra nữa rồi. Lão ngỗ tác dặn ta về trong thành thì phải lập tức đến nha môn ngay.”
“Chờ khi nào mấy vụ án này xong xuôi, chúng ta lên Phàn Lâu đặt một bàn, ăn mừng cho ra trò!”
“Từ sau khi ba huynh đệ chúng ta kết nghĩa kim lan, còn chưa có dịp ngồi xuống đàng hoàng ăn bữa cơm nào! Đến lúc đó ta mời Mặc Minh đến hát tiểu khúc, biết đâu Cố thân sự lại thích nghe!”
Cố Thận Vi cạn lời: “Thôi miễn đi, muốn ngắm mỹ nhân, ta thà về Hoàng Thành tư ngắm Hoàng Thành sứ của chúng ta còn hơn.”
Ngô Giang ngẩn ra, trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Trương đại nhân cũng biết hát tiểu khúc à?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.