Cố Thậm Vi chấn động trong lòng.
“Nước đổ khó hốt, hà tất phải như vậy! Quả thực ta không biết chuyện danh hiệu trạng nguyên của Cố Quân An có vấn đề, nhưng ta vốn đã có cách khác để lần lượt đánh bại từng người bọn họ.”
Không có sự chuẩn bị vẹn toàn, nàng sẽ không tùy tiện ra tay.
Một khi đã nhắm vào Cố gia, nàng tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện “đánh rắn không chết, ngược lại còn bị cắn”.
Hiện tại, Đại phòng và Nhị phòng đều đã vào ngục, đang chờ đợi kết cục vạn kiếp bất phục. Nguyên nhân nàng tạm thời dừng tay, thứ nhất là vì bây giờ không phải lúc để nàng làm trái lệnh của Trương Xuân Đình; thứ hai là để đợi… đợi đến khi Cố gia lâm vào tình thế dầu sôi lửa bỏng mà rối loạn trận tuyến, tốt nhất là phải cầu cứu người đứng sau màn…
Hôm nay, nàng đã đến Ngũ Phúc tự và nhận được lời hứa hẹn của Phúc Thuận công chúa. Chỉ cần Tô Quý phi không gây áp lực, Trương Xuân Đình căn bản chẳng buồn nhúng tay vào chuyện của nàng.
Rất nhanh thôi, nàng có thể tiếp tục chặt đứt thêm một cánh tay, một bàn chân của Cố Ngôn Chi!
Cố Thập Ngũ Nương không nói dối, những gì nàng ta kể thực sự là một bí mật mà Cố Thậm Vi chưa từng biết đến.
Nàng vốn nghĩ rằng mình đã nắm trọn cục diện trong tay, nào ngờ Cố gia lại là một vũng bùn lầy, càng đào sâu, càng phát hiện ra tầng tầng bí ẩn.
Cố Thập Ngũ Nương chỉ cười thê lương: “Phụ mẫu của ta đối với ta, nào có được như muội. Ta đã là kẻ từng chết một lần, chẳng còn gì để sợ nữa. Cố gia cái nơi chẳng khác nào mồ chôn này, sớm một ngày đốt sạch đi thì tốt hơn.”
“Đến ngày tòa nhà mục nát ấy sụp đổ, muội hãy để lại cho ta tấm bia khắc gia quy kia. Ta muốn đập nát nó thành tro bụi từng nhát một.”
Vừa nói, nàng ta vừa lấy khăn chấm nhẹ khóe mắt.
“Cố Quân Diệu là cốt nhục chí bảo của ông ta, câu nói đó là do ông ta vô thức thốt ra trong lúc hoảng loạn, tuyệt đối không thể là giả. Cố Quân An sau khi nghe thấy cũng không hỏi thêm nửa lời, lập tức đi mời một vị thái y họ Đơn đến trong đêm. Điều đó chứng minh rằng, lời của ông ta hoàn toàn là sự thật.”
“Cố Quân An đỗ trạng nguyên, trong đó chắc chắn có ẩn tình. Đây chính là bí mật ta muốn nói với ngươi.”
“Nói ra cũng thật châm chọc, vị Đơn thái y kia đến, chẳng cứu sống được Cố Quân Diệu, nhưng lại cứu sống một kẻ đã máu thịt be bét là ta.”
“Đơn thái y nói, lúc đó Cố Quân Diệu đang ăn kẹo nhân sâm, thứ này do phụ thân và mẫu thân ta đặc biệt nhờ lang trung điều chế để bồi bổ cho nó. Nhưng do nó bị kinh sợ, viên kẹo ấy mắc nghẹn trong cổ họng. Nếu kịp thời phát hiện mà móc ra, nó vẫn còn có thể cứu được. Nhưng phụ thân ta chỉ mải mê đánh ta, làm gì còn tâm trí để ngoảnh đầu nhìn sang?”
Cố Thậm Vi lặng lẽ lắng nghe, không hề cắt ngang lời Cố Thập Ngũ Nương.
“Đơn thái y không đành lòng, bèn bôi thuốc cho ta. Ông ấy là một người tốt hiếm hoi ta gặp được. Có lẽ sau khi nghe tin ta sắp thành thân với Thừa Bình Hầu, lúc bắt mạch cho ta, ông ấy đã thuận miệng nói thêm một câu, rằng lần này ta bị đánh quá nặng, sau này e rằng sẽ khó có con.”
“Hơn nữa, ông ấy lo nhà ta sẽ không chịu chữa trị đàng hoàng cho ta, nên suốt nửa tháng liền, ngày nào cũng đến bắt mạch. Nếu bận, ông ấy còn sai đồ đệ tới thay. Ông ấy cứ tới như vậy, rất nhanh sau đó, phủ Thừa Bình Hầu đã nghe được tin ta mắc trọng bệnh và lặng lẽ lui hôn.”
“Ta cứ nghĩ rằng, đợi đến khi ta khỏe lại, chuyện này cũng coi như kết thúc. Nhưng hóa ra, ta đã quá ngây thơ khi cho rằng bọn họ có lòng nhân từ.”
“Đến khi Đơn thái y không còn lý do để tiếp tục đến nữa, phụ thân ta như phát điên, mất sạch lý trí. Ông ta không thể trách bản thân, vậy nên đã đổ hết mọi tội lỗi về cái chết của Cố Quân Diệu lên đầu ta. Ông ta ta hận ta đến tận xương tủy. Lần này, ông ta dùng đến roi da. Ngày hôm đó, ông ta giống hệt một con trâu hoang mất kiểm soát.”
Cố Thập Ngũ Nương cười lạnh: “Thật châm chọc, phải không? Lần đầu tiên gặp mặt, Đơn thái y đã liều mạng kéo ta từ Quỷ Môn quan trở về, còn phụ thân ruột của ta thì lại hận không thể đánh chết ta ngay tại chỗ. Nếu không phải cuối cùng mẫu thân thay ta chịu ba roi, có lẽ ta đã chết thêm một lần nữa rồi…”
“Chỉ vì ba roi ấy, ta muốn thử giúp bà ta thoát khỏi Cố gia, coi như báo đáp ân tình.”
“Xem ra mạng ta thật sự chưa đến đường tuyệt. Đúng lúc hắn muốn đánh chết ta để bồi táng cho Cố Quân Diệu, lại có người đến phủ cầu hôn ta… Người đó là hậu bối mà Đơn thái y quen biết. Tuy tuổi tác lớn hơn ta một chút, nhưng thê tử hắn qua đời do khó sinh, không để lại con cái.”
“Hắn xuất thân từ đại tộc Hà Đông, lại là tiến sĩ, phẩm hạnh đoan chính.”
Cố Thậm Vi nghe xong, coi như đã hiểu vì sao Cố Thập Ngũ Nương lại gả đến Tấn Châu. Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cố Ngôn Chi không muốn một nữ tử đang lành lặn sắp thành hôn lại trở thành phế nhân. Nên trong lúc ngươi cận kề sinh tử, ông ta cố tình ra mặt, lên án Cố lão tứ, rồi diễn vai một người tổ phụ nhân từ, đứng ra cứu ngươi.”
Cố Thập Ngũ Nương gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn đầy giễu cợt: “Ngươi nhìn thấu cả rồi. Giả dối đến mức khiến người ta buồn nôn.”
“Nhưng dù sao đi nữa, ta lại sống sót một lần nữa. Chờ khi dưỡng thương xong, ta liền xuất giá đến Tấn Châu.”
“Hôm ta xuất giá, Đơn thái y đến mừng, lén nói với ta rằng chuyện con cái không có gì đáng lo. Trước đây, ông ấy nói vậy chẳng qua vì không muốn thấy ta nhảy vào hố lửa Thừa Bình Hầu phủ. Nếu không gặp được một quý nhân như Đơn thái y… hôm nay ta đâu còn có cơ hội gặp lại Thập Thất muội ngươi.”
Nghe vậy, Cố Thậm Vi cũng không khỏi cảm thán.
Nàng nhìn sang Cố Thập Ngũ Nương, nhẹ gật đầu: “Giao dịch của ngươi, ta đồng ý. Chỉ có điều, ta vẫn muốn nói trước một câu, ngươi muốn mẫu thân ngươi rời đi, nhưng chính bà chưa chắc đã nguyện ý. Vậy nên, nếu sau này bà ta trách ngươi, ngươi không thể trách ta.”
Cố Thập Ngũ Nương gằn một tiếng “ừm” thật mạnh.
Nàng ta lau khô khóe mắt, rồi bước đến trước chiếc gương đồng của Cố Thậm Vi, chỉnh lại búi tóc và dung nhan. Sau đó, nàng ta quay sang nàng, mỉm cười.
“Hôm nay có lẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau. Ta có một đôi vòng tay, trước đây vẫn thường đeo. Nghĩ rằng ta và muội tuổi tác xấp xỉ, ngày xuất giá hẳn cũng không chênh lệch bao nhiêu. Đến lúc đó, ta giữ một chiếc, chiếc còn lại tặng cho muội làm của hồi môn, coi như một chút kỷ niệm giữa tỷ muội chúng ta.”
Vừa nói, nàng ta vừa lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong ngực áo. Khi mở khăn ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu phấn hồng.
Chiếc vòng này phẩm chất không tốt, còn được chạm khắc những hoa văn hết sức ngây ngô. Điêu khắc không tinh xảo, mà ngay cả vòng cũng rất nhỏ, người hơi đầy đặn một chút khó mà đeo vào.
Cố Thậm Vi nhìn chiếc vòng, cảm giác quen thuộc bỗng ùa về.
Trước đây, Cố Thập Ngũ Nương đặc biệt yêu thích gam màu hồng nhạt. Nàng ta có làn da trắng nõn, lại dễ chịu ảnh hưởng bởi mùa hè nóng nực. Khi vào hè, nàng ta thường lén mặc áo ngắn tay, thứ mà gia quy Cố gia không cho phép, để lộ đôi cánh tay trắng nõn. Khi đó, trên cổ tay nàng đeo chính là đôi vòng ngọc này. Nó là món quà nàng nhận được khi cùng mẫu thân về thăm ngoại tổ năm đó.
“Vòng tay ta nhận, nhưng ta không có ngày xuất giá. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ rời khỏi Biện Kinh, ngao du giang hồ. Biết đâu một ngày nào đó, ta sẽ đến Tấn Châu tìm ngươi uống rượu.”
Cố Thậm Vi nói xong, ghé sát tai Cố Thập Ngũ Nương, nhỏ giọng thì thầm điều gì đó.
Vừa nghe nàng nói, Cố Thập Ngũ Nương vừa gật đầu lia lịa. Một lúc lâu sau, nàng ta mới nói: “Muội cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm đúng từng chữ một. Đêm nay chúng ta ra tay sao?”
Cố Thậm Vi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nhìn nàng ta: “Nếu như ngươi…”
Nàng còn chưa nói xong, Cố Thập Ngũ Nương đã gật đầu thật mạnh: “Ta làm được!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.