Hàn Thời Yến lắc đầu: “Cảm ơn ngươi đã thẳng thắn. Giờ ta có thể xác nhận, ngươi chính là Lý Đông Dương.”
Lý Đông Dương sững sờ đứng tại chỗ. Không phải… rõ ràng ta vừa phủ nhận cơ mà…
“Ngươi từng là môn sinh của đại nho Thẩm Ngao Đường, tài học uyên thâm, đặc biệt xuất sắc trong việc biên tập chỉnh sửa văn chương. Trong giới sĩ lâm, ngươi còn có danh hiệu ‘Lý Đông Dương điểm chữ thành vàng’. Nhìn lại kỳ thi mùa xuân năm đó, có bốn người nổi bật nhất, được coi là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Trạng nguyên.
Bốn người đó gồm Lý Đông Dương của Trung Đô, quận Vận Châu. Đường huynh ta, Hàn Kính Nghiêm. Chu Hòa ở Quảng Lăng, Dương Châu, người nổi danh nhờ thơ phú. Và cuối cùng là Cố Quân An.”
Hàn Thời Yến nói một cách nghiêm túc. Dù gì hắn cũng từng xuất thân từ khoa cử.
Chỉ có điều, khác với đường huynh Hàn Kính Nghiêm ôm chí hướng phong hầu bái tướng, ngay từ nhỏ hắn đã muốn làm Ngự Sử. Vì thế, hắn chưa bao giờ ôm mộng với vị trí Trạng nguyên. Khi ấy, hắn vẫn chưa có quan chức gì, danh tiếng của hắn ở Biện Kinh chỉ gói gọn trong bốn chữ: “Hàn cứng đầu không nể mặt”.
Ngòi bút của hắn quá sắc bén, những bài văn hắn viết đều thẳng thắn chỉ trích thời cuộc, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chí chọn hiền tài ôn hòa của triều đình.
Bài thi của Trạng nguyên sẽ được công bố rộng rãi, trở thành chuẩn mực về văn phong và tư tưởng cho sĩ tử cả nước. Nếu để người như hắn chiếm vị trí đầu bảng, tốt lắm, sang năm chỉ e cứ mười sĩ tử thì ba kẻ chỉ thẳng mặt Quan gia mà mắng, năm người ngấm ngầm châm chọc, còn hai kẻ không biết mắng thì tức đến độ viết cả bài chỉ toàn “ngươi, ngươi, ngươi…”
“Bốn người các ngươi, bất kể ai đỗ Trạng nguyên hay không, tỷ lệ rớt bảng đều rất thấp. Do đó, về sau đều có khả năng trở thành đối tượng bị Ngự Sử đài luận tội, vậy nên ta đã tìm hiểu qua.”
Lý Đông Dương càng đờ đẫn. Không phải, quan ta còn chưa làm, ngươi đã tính sẵn kế hoạch buộc tội ta rồi sao? Trên đời lại có chuyện hoang đường đến thế ư?!
Cố Thậm Vi đứng bên cạnh nghe mà cũng ngây người. Họ Hàn này đúng là có độc! Không thì cũng bị chính hắn hạ độc đến hóa bất thường rồi!
“Trong bốn người, danh vọng của ngươi là cao nhất. Thế nhưng ngay khi thiên hạ đang mong chờ ai sẽ là kẻ giành chiến thắng, thì cả ngươi và Chu Hòa đều vắng mặt trong kỳ thi.”
“Chu Hòa lâm trọng bệnh trên đường lên kinh ứng thí, sau đó bị gia nhân đưa về. Phải đến kỳ thi sau hắn mới đăng khoa đỗ đầu.”
“Còn ngươi thì mất mạng trong vụ hỏa hoạn tại Đồng Phúc khách đ**m. Kẻ phóng hỏa là một thư sinh trung niên tên Trần Trình, thi hoài không đỗ. Biết bản thân lần này cũng vô vọng, hắn tuyệt vọng châm lửa tự thiêu ngay trong phòng. Đáng tiếc thay, phòng hắn lại nằm ngay phía trên phòng của ngươi.”
Lý Đông Dương như nhớ lại ký ức đau đớn nào đó, không kiềm được mà rùng mình.
“Đúng vậy, ta đã gặp phải tai họa từ trên trời rơi xuống, không chỉ bị hủy dung mà còn trở thành kẻ tàn phế. Có lẽ đây chính là ý trời, ông trời cười nhạo ta ngông cuồng tự đại, không coi thiên hạ sĩ tử ra gì, lại còn mơ tưởng muốn làm thầy thiên hạ.”
Những ngày tháng huy hoàng xưa cũ lần lượt hiện lên trong đầu Lý Đông Dương. Trong những đêm tối không thấy ánh mặt trời nơi mật thất, hắn đã nhớ lại vô số lần. Lần nào cũng đau đớn đến thấu xương, nhưng lần nào cũng không nhịn được mà nghĩ, giá như hắn không ở lại Đồng Phúc khách đ**m thì tốt biết bao!
Giá như hắn không kiêu căng ngạo mạn đến thế thì tốt biết bao!
Có lẽ như vậy, thiên đạo sẽ không chú ý tới kẻ tầm thường như hắn, rồi bẻ gãy cổ hắn, khiến hắn không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.
Hàn Thời Yến như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lắc đầu.
“Ngươi rơi vào kết cục ngày hôm nay, không phải vì thiên đạo bất công, cũng chẳng phải vì số phận trêu ngươi. Mà là vì Cố Quân An, cộng thêm ngươi ngu xuẩn đến cực điểm.”
Nghe vậy, trong mắt Lý Đông Dương bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Ta biết ngươi và Cố Thậm Vi muốn hủy diệt Cố gia, vì thế mới đến lừa ta vu oan cho Cố Quân An. Nhưng ta nói lại một lần nữa, Quân An huynh không hề giam cầm ta! Dù ta sống dưới lòng đất, nhưng trên này xảy ra chuyện gì, ta đều biết rõ!”
“Ngươi muốn nói gì? Muốn nói rằng Quân An huynh rõ ràng sống ở Biện Kinh, tại sao lại đến Đồng Phúc khách đ**m vừa xa vừa rách nát vào đêm muộn?”
“Đó là vì ta và huynh ấy vừa gặp đã như tri kỷ. Thấy ta áo quần phong phanh, huynh ấy có lòng giúp đỡ, nhưng lại sợ ban ngày bị người ta dị nghị, nên mới cố ý đến vào nửa đêm, mang lông thú cho ta, như thêm than vào lửa giữa trời tuyết lạnh.”
“Ngươi muốn nói rằng chính Quân An huynh sai người phóng hỏa thiêu chết ta, nhằm loại bỏ đối thủ tranh giành ngôi vị Trạng nguyên với huynh ấy?”
“Ta nói cho ngươi biết, không thể nào!”
Lý Đông Dương vừa nói vừa chắp tay thi lễ.
“Ta cùng Quân An huynh học tập bao nhiêu năm, huynh ấy có bao nhiêu tài học, không ai rõ hơn ta. Bản thân huynh ấy đã có thực lực đoạt Trạng nguyên, cần gì phải dùng đến thủ đoạn độc ác như vậy? Sự thật đã chứng minh, huynh ấy chính là Trạng nguyên danh xứng với thực!”
“Ta không thi đỗ, Chu Hòa cũng không thi đỗ, thì sao chứ? Huynh ấy vẫn đánh bại Hàn Kính Nghiêm, đoạt ngôi vị đầu bảng, trở thành tài danh chấn thế không phải sao?”
Lý Đông Dương nói xong, bật cười lạnh: “Hơn nữa, nếu huynh ấy thật sự muốn hại ta, vậy tại sao lại cứu ta? Chỉ cần để ta chết cháy trong biển lửa chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Như vậy, ta không chỉ không trở thành chướng ngại của huynh ấy, mà cũng chẳng thể thành mối họa ngấm ngầm có thể đe dọa huynh ấy bất cứ lúc nào! Cho các ngươi cơ hội đến đây lừa gạt ta?”
Bên trong tiểu lâu bỗng chốc im lặng.
Ngay lúc Lý Đông Dương sắp quay đầu nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, Hàn Thời Yến đột nhiên cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ chế giễu nhìn thẳng vào hắn.
“Quân An có từng nói với ngươi chưa? Rằng sau khi ngươi được cứu đi, trong gian phòng ngươi ở vẫn còn lại một thi thể cháy đen?”
“Kẻ đó có dáng người tương tự ngươi, mặc bộ y phục giống hệt ngươi, thậm chí ngay cả vết bớt ở hổ khẩu tay trái cũng giống hệt như ngươi trước kia.”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, kinh ngạc quay sang nhìn Hàn Thời Yến.
Nàng vừa mới nói với hắn về bí mật “gian lận khoa cử” không lâu, hắn tuyệt đối không có thời gian cũng như cơ hội để điều tra từ trước.
Vậy mà hắn thực sự không hề nói bừa.
Hắn đã nghiêm túc nghiên cứu tất cả những người có khả năng trở thành Trạng nguyên, thậm chí sau khi Lý Đông Dương “bị thiêu chết”, hắn chắc chắn đã từng điều tra hồ sơ vụ án, nắm rõ mọi chi tiết như lòng bàn tay.
Càng nghĩ, ánh mắt Cố Thậm Vi nhìn Hàn Thời Yến càng trở nên kỳ quái.
Hơn nữa, bao nhiêu năm đã trôi qua, vậy mà ngay cả việc Lý Đông Dương có một vết bớt trên tay trái, hắn vẫn nhớ rõ ràng không sót một chữ.
Nàng bất giác nhìn xuống tay Lý Đông Dương, chỉ thấy mu bàn tay đầy những vết sẹo cháy sém, dấu vết của vết bớt đỏ khi xưa đã bị thiêu rụi đến chẳng còn nhận ra.
Trong lòng Cố Thậm Vi bỗng chốc chấn động, một ý nghĩ hoang đường thoáng vụt qua!
“Ồ, hắn sợ ngươi đói, trước khi đến còn chu đáo nhóm sẵn một đống lửa, nướng một thi thể cháy đen giống hệt ngươi, đúng là một màn ‘đưa than giữa ngày tuyết rơi’ đầy cảm động.”
“Quân An huynh của ngươi, đâu chỉ có tài làm Trạng nguyên? Nếu Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cang còn sống, e rằng cũng phải ghi danh hắn vào Thôi Bối đồ. Nếu không hắn cứu ngươi xong, khi ngươi còn trọng thương hôn mê, vì sao không lập tức báo lên Khai Phong phủ?”
“Mà lại bấm đốt ngón tay tính toán, tính ra rằng ngươi không muốn gặp lại người thân, muốn làm con chuột chui rúc nơi xó tối, sống kiếp không thấy ánh mặt trời?”
Lý Đông Dương lúc này đã như bị sét đánh giữa trời quang.
Nhưng Hàn Thời Yến vẫn chưa dừng lại.
“Làm phò mã cho Hoàng đế, thật là ủy khuất cho Trạng nguyên đại nhân rồi. Hắn hẳn nên làm phò mã của Ngọc Hoàng Đại Đế mới phải, dù gì thì hắn cũng là con cưng của trời.”
“Nếu không, làm sao có thể trùng hợp đến vậy? Tay trái của ngươi, dấu hiệu chứng minh thân phận, vừa khéo bị trọng thương, vết bớt bị cháy đến chẳng còn nhận ra. Nhưng tay phải, cánh tay có thể biến chữ thành vàng, lại nguyên vẹn lành lặn, không hề ảnh hưởng đến việc cầm bút viết lách?”
“Với trình độ khống chế lửa bậc này, dám hỏi vị huynh đệ tốt của ngươi, Cố Quân An, khi nào thì phi thăng? Có thể mang theo con gà con chó là ngươi cùng đi không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.