🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiếng ho của Hàn Thời Yến đột ngột dừng lại.

Hắn rụt đầu từ cửa sổ xe ngựa vào, gần như chỉ trong chớp mắt đã lập tức khôi phục dáng vẻ chính trực nghiêm nghị của một vị quân tử. Hắn khẽ nâng mi mắt, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

Cố Thậm Vi không tiếp tục chọc thủng màn kịch ấy, nàng lo rằng Hàn Thời Yến sẽ thẹn quá hoá giận mà nhảy khỏi xe mất.

Ngày mai mà Biện Kinh lan truyền tin đồn Cố Thậm Vi của Hoàng Thành tư ngồi xe ngựa phi lễ Hàn ngự sử, vậy chẳng phải nàng sẽ cướp mất sự nổi bật của Cố Quân An sao?

Chuyện đó tuyệt đối không được!

Hàn Thời Yến lén nhìn Cố Thậm Vi, thấy vẻ mặt nàng đã khá hơn nhiều, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Trước tiên, đưa nàng về ngõ Tang Tử đã, trên người nàng có thương tích.”

“Chuyện của Lý Đông Dương và bức “Viễn Sơn đồ”, cứ giao cho ta. Ngô Giang tạm thời đã bắt Cố Quân An, nhưng nếu không có chứng cứ xác đáng, đến bình minh, Khai Phong phủ sẽ phải thả hắn ra.”

“Ta sẽ thừa thắng xông lên, ép Lý Đông Dương vạch trần vụ gian lận khoa cử! Chuyện này liên quan đến gốc rễ của triều đình, một khi phơi bày ra thì nước đổ khó hốt!”

“Dựa vào những gì ta biết về Quan gia, khả năng cao ngài sẽ cử thêm người thẩm tra, đến cả Vương phủ doãn cũng khó mà gánh vác nổi một mình.”

“Rổ bản thảo mà ngươi mang về, trong mắt đám võ quan các người, nó chỉ là thư tay của Lý Đông Dương. Nhưng trong mắt Ngự Sử đài bọn ta, nó chính là kho báu chứng cứ! Nơi đó có cả đám người rảnh rỗi, chỉ cần một câu thôi cũng có thể mổ xẻ ra cả trăm tầng ý nghĩa!”

Hàn Thời Yến nói rất nghiêm túc, thấy Cố Thậm Vi không lên tiếng, hắn bèn bổ sung thêm “Mỗi người đều có sở trường riêng. Chiếc nhẫn xương bồ, con bồ câu bay về phía Hoàng Thành tư, hãy để Cố thân sự điều tra. Dù sao thì ta và Trương Xuân Đình vừa nhìn nhau đã thấy ngứa mắt, cánh cửa Hoàng Thành tư kia, ta vẫn là không nên bước vào thì hơn.”

Không hợp nhau ư?

Cố Thậm Vi chưa từng nghe nói giữa Hàn Thời Yến và Trương Xuân Đình có hiềm khích cá nhân. Không lẽ bên trong còn có một câu chuyện yêu hận tình thù nào đó?

Vừa dứt lời, Hàn Thời Yến đã thấy hai đôi mắt của Cố Thậm Vi và Kinh Lệ sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào hắn.

Gân xanh trên trán hắn khẽ giật giật.

Quả nhiên, đám võ quan này căn bản không hiểu được thế nào là “đạo không đồng không chung tiếng nói” mà!

Hắn gõ gõ vào vách xe ngựa, cất giọng dặn Trường Quan: “Tới ngõ Tang Tử.”

Cố Thậm Vi không phản đối. Nàng vốn dĩ muốn đến phủ của Vương ngự sử để hỏi về chuyện bức “Viễn Sơn đồ”.

Chỉ là, hiện tại trên người nàng đầy máu, lỡ đâu doạ rơi cả cái răng vàng trong miệng sư tử đá trước cửa Vương phủ thì sao?

Bên ngoài, Trường Quan đáp một tiếng, lập tức điều khiển xe. Hắn đánh xe vừa nhanh vừa ổn, không bao lâu sau đã vào đến cổng thành, phóng thẳng đến ngõ Tang Tử.

Vừa dừng lại, cánh cửa tiểu viện đã mở ra. Thập Lý với gương mặt rạng rỡ chạy ra đón. Nhìn thấy Cố Thậm Vi cả người nhuốm máu, nàng thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng trấn tĩnh.

Nàng đón lấy hũ kim sang dược trong tay Cố Thậm Vi, hơi khom người với Hàn Thời Yến: “Đa tạ Hàn ngự sử đã đưa cô nương nhà ta về. Đêm đã khuya, không tiện giữ khách.”

Hàn Thời Yến thấy Thập Lý bình tĩnh như vậy, trước tiên là thở phào một hơi, xem ra bên cạnh Cố Thậm Vi có người đáng tin cậy để chăm sóc nàng.

Nhưng sau đó, tim hắn lại thắt lại. Người bên cạnh thấy cả người nàng đầy máu mà không hề kinh hoảng, chứng tỏ cảnh tượng này xảy ra thường xuyên đến mức chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa.

Hắn nhìn bóng lưng Cố Thậm Vi, lại nhớ đến lúc nàng rõ ràng đang bị thương, thế nhưng vẫn có thể cười đùa với bọn họ, không hề nhíu mày lấy một lần… Phải trải qua bao nhiêu đau khổ, mới có thể đạt đến sự bình thản như vậy?

Hàn Thời Yến còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì “Rầm!”

Cố Thậm Vi không thèm quay đầu lại, thẳng thừng bước vào trong, rồi “Rầm” một tiếng đóng sập cổng lớn.

Nàng không vẫy tay chào, cũng không nói khách sáo lấy một câu! Thậm chí… nàng còn không quên dắt theo con ngựa hồng!

Sắc mặt Hàn Thời Yến lập tức đen kịt.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, bực tức lầm bầm: “Đúng là qua cầu rút ván!”

Kinh Lệ, người còn đang trong xe mơ màng buồn ngủ, nghe thấy câu này, chớp mắt tỉnh táo hẳn, dụi dụi mắt rồi nhảy phắt xuống xe.

“Khinh công của đại nhân nhà ta rõ ràng có thể lướt trên mặt nước, qua sông cần gì cầu? Đã không cần cầu, thì sao có chuyện qua cầu rút ván?”

Hắn nhìn cánh cửa đen kịt đang đóng chặt, tấm tắc cảm thán: “Đại nhân của bọn ta quả nhiên là một người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết! Phong cách tự do, tiêu sái vô cùng!”

Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, bất lực liếc mắt nhìn Kinh Lệ, hoàn toàn không muốn phí lời với hắn, phất tay áo lên xe thẳng.

Kinh Lệ nhìn theo bóng lưng khuất xa, cười hì hì, chân nhẹ nhàng nhún một cái, thân hình biến mất vào màn đêm.

Cố Thậm Vi đặt lọ kim sang dược lên bàn, nhìn Thập Lý bận rộn chuẩn bị nước và quần áo cho nàng, hơi ngượng ngùng cười, nhanh chóng bước tới lấy lòng: “A tỷ đừng giận nữa mà! Ta đảm bảo lần sau tuyệt đối sẽ không bị thương nữa!”

Thập Lý đặt thau nước sang một bên, rồi lấy một cây kéo ra, hơ qua lửa.

“Quần áo dính máu dơ lắm, cô nương mau thay ra, để ta băng bó lại vết thương cho cô nương.”

“Nếu cô nương ham chơi, tranh đấu với người ta mà bị thương, ta sẽ giận cô nương. Nhưng nếu cô nương bị thương như thế này, ta chỉ có thể giận bản thân mình… Hận mình vô dụng, không thể giúp cô nương vung kiếm chém người, cũng không thể thay cô nương chịu đau.”

“Vừa rồi Lâu thúc có ghé qua, nói rằng Cố gia bị cháy, Cố Quân An bị bắt đi rồi. Ông ấy còn nói Cố Ngôn Chi phát điên trong nhà, e là sẽ bất lợi cho cô nương.”

“Hai ngày trước, ông đã nghe theo lời cô nương, xin nghỉ. Ngày mai sẽ về Nhạc Châu. Hôm nay, ông ấy tới đây là để từ biệt cô nương.”

Cố Thậm Vi thấy Lâu thúc chịu nghe lời, trong lòng cũng an tâm hơn đôi chút, nàng khẽ gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

Thập Lý nhìn vết thương trên bụng của Cố Thậm Vi, tay khẽ run, nhưng rất nhanh đã mím môi bình tĩnh lại, cẩn thận bôi thuốc, sau đó dùng tấm vải sạch quấn kỹ lại cho nàng.

“Ta nghe tin cô nương lại làm chuyện lớn trong đêm, bèn trốn sau cửa nghe lén. Người đánh xe tên Trương Toàn, còn có Lâm bà tử trên bếp, đều là cô nương sắp xếp để bảo vệ bọn ta, đúng không?”

“Ta còn nghe thấy tiếng đánh nhau.”

“Chắc chắn bọn ác nhân Cố gia, đánh không lại cô nương, liền muốn bắt ta làm con tin, dùng để uy h**p cô nương!”

“Ta hối hận lắm! Lúc trước ta không nên nhất quyết đòi theo cô nương về Biện Kinh! Chẳng giúp được gì, còn trở thành nhược điểm của cô nương!”

Cố Thậm Vi sững người, lật người ngồi dậy.

Thập Lý hoảng hốt vội kiểm tra vết thương của nàng, thấy không bị nứt ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, lọ kim sang dược mà Hàn ngự sử mang đến có hiệu quả thần kỳ, hơn nữa nàng nhìn lại, hình như ai đó đã bôi thêm một lớp thật dày, hiệu quả thực sự không tệ!

“Cô nương, cẩn thận vết thương! Ta cũng coi như là cùng cô nương vào sinh ra tử, cô nương có chuyện gì không cần giấu ta! Ta không sợ đâu!”

Cố Thậm Vi nhìn đôi tay đang khẽ run của nàng ấy, gật đầu: “Ừm!”

Nếu ngươi không run rẩy như cái sàng gạo, ta sẽ tin ngươi thật sự không sợ.

“A tỷ không cần suy nghĩ nhiều. Là ta muốn đưa tỷ về Biện Kinh, nếu để tỷ ở ngoài, tỷ càng dễ bị bắt hơn. Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.”

“A tỷ vô dụng ở đâu? Nếu họ muốn bắt tỷ, chẳng phải là đã tự sa vào lưới hay sao?”

Thập Lý thở phào một hơi, gật đầu thật mạnh: “Vậy thì tốt…”

Cố Thậm Vi thả lỏng toàn thân, vòng tay ôm lấy eo Thập Lý, giọng nàng khẽ khàng: “Cái mạng này của ta là A tỷ cứu về. Loại đường cao lê mà ta thích ăn nhất cũng là A tỷ làm cho ta. Thậm chí ngay cả đệ đệ mà ta tự tìm về, cũng là A tỷ chăm sóc giúp ta. Nếu không có A tỷ bên cạnh, buổi tối ta sẽ không ngủ được. Trên đời này, với ta mà nói… Không ai quan trọng hơn A tỷ.”

Đầu mũi Thập Lý chợt cay xè.

“Nói dối! Rõ ràng đường cao lê không phải thứ cô nương thích nhất! Cô nương căn bản không thích ăn đường cao lê!”

Cố Thậm Vi bật cười, hai tay chắp lại, nhìn Thập Lý bằng ánh mắt vô cùng đáng thương: “Vậy sau này ta có thể không ăn nữa không?”

Thập Lý lắc đầu, thu lại nước mắt, dứt khoát nói: “Không được. Đó là thuốc.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.