Cố Thậm Vi nhìn cành đào rực rỡ trong tay, khẽ lắc đầu: “Ngươi chờ ta ở đây một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
Nàng nói xong liền nhét cành hoa trở lại vào tay Hàn Thời Yến.
Sau đó tung người nhảy vút ra khỏi Khai Phong phủ, phi thân lên lưng con ngựa đỏ thẫm rồi lao như tên bắn về phía phủ Cố gia. Hai nơi cách nhau không xa, gần như trong chớp mắt nàng đã đến nơi.
Nàng nhảy xuống ngựa, con chó hoang vàng từng lang thang ngoài ngõ nhận ra nàng, lập tức chạy nhào tới, quẫy đuôi vẫy vẫy trước mặt nàng.
Cố Thậm Vi đưa mắt nhìn về phía cửa lớn, thấy Cố Thập Ngũ Nương đang ngồi phịch trên bậc thềm, bên cạnh đặt hai cây đại chùy mới tinh. Nàng ta chống cằm, ngửa mặt nhìn trời, dáng vẻ như bị hóa đá, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Trong cố gia loạn cào cào, thỉnh thoảng có người ôm bọc đồ len lén thò đầu ra từ cửa hông rồi chuồn đi.
Thấy Cố Thậm Vi đứng trước cổng, mấy người kia lập tức nhét lại bọc hành lý, cắm đầu chạy càng nhanh.
Cố Thậm Vi chẳng buồn để tâm, cứ thế bước thẳng đến cửa chính, giơ chân đá nhẹ mông Cố Thập Ngũ Nương: “Đi thôi! Người ta còn biết lén lút rút lui, sao ngươi ngu đến mức không biết đưa mẫu thân mình về Hà Đông?”
Cố Thập Ngũ Nương như được giải huyệt, lập tức bật dậy, quay một vòng quanh Cố Thậm Vi.
“Ngươi còn linh hơn cả Bồ Tát nữa đó! Ta không đi lén lút, ta còn phải đợi ngươi cùng nhau đập nát cái thứ gia quy chó má này!”
Rõ ràng Cố Thập Ngũ Nương đang phấn khích tột độ, vừa kéo hai cây đại chùy to đùng, vừa líu lo theo sau Cố Thậm Vi mà nói không ngừng.
“Giờ ta cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ! Như đang nằm mơ vậy! Ta đúng là nữ nhi ruột của mẫu thân ta, cũng có chút máu điên trong người!”
Cố Thậm Vi nghe xong, khóe miệng khẽ giật giật.
Thấy nàng ra vẻ ghét bỏ, Cố Thập Ngũ Nương chẳng buồn để ý, tiếp lời: “Mẫu thân ta không muốn theo ta về Hà Đông. Bà đã xuống tóc đi tu rồi.”
“Ta ở đây chờ ngươi. Nếu ngươi không tới, ta sẽ rời Biện Kinh, không bao giờ quay lại nữa.” Cố Thập Ngũ Nương nói xong lại lén nhìn sang Cố Thậm Vi. Thấy nàng vẫn thản nhiên như cũ, nàng ta chần chừ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Bọn họ… còn quay lại không?”
Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu.
Cố Thập Ngũ Nương nhẹ nhàng thở ra. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn tấm bia đá ghi bốn mươi chín điều gia quy cao hơn người kia, hà hơi vào lòng bàn tay, rồi vung búa thật cao… nhưng phải rất lâu sau, chiếc búa mới rơi mạnh xuống.
Bốp! một tiếng vang dội, thế nhưng tấm bia chẳng hề suy suyển.
Cố Thập Ngũ Nương ngơ ngác: “Ta đã tưởng tượng khoảnh khắc này vô số lần… nhưng ta thật không ngờ, ta lại không đập nổi nó!”
Cố Thậm Vi nhìn bộ dạng của nàng ta, chỉ biết trừng mắt lườm một cái: “Ngươi tưởng ta quay lại làm gì?”
Nếu có thể, nàng mong Cố Thập Ngũ Nương đừng có mặt ở đây. Người dám ra tay diệt cả tộc mình, chỉ cần một người như nàng là quá đủ rồi. Nếu Cố Thập Ngũ Nương thông minh, thì nên rời khỏi Biện Kinh, như vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ nàng ta từng tham gia vào chuyện này.
Nhưng có lẽ vì ngốc nghếch, nên Cố Thậm Vi mới có chút cảm tình với nàng ta.
Nghĩ đến đó, Cố Thậm Vi cầm lấy cây đại chùy còn lại mà Cố Thập Ngũ Nương kéo đến, vung lên thật mạnh nện thẳng vào tấm bia đá. Ầm! một tiếng lớn, bia đá đổ ập xuống, bụi mù mịt tung bay.
Cố Thập Ngũ Nương nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng như được giải thoát, lập tức ngồi sụp xuống mà bật khóc nức nở.
Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn qua tấm bia đã đổ nát, ánh mắt rơi vào từ đường của cố trạch Cố gia. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng đã quay người, lặng lẽ rời đi.
Từ hôm nay trở đi, Cố gia và Cố Thậm Vi nàng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
*
Ngoại ô Biện Kinh có vô số ngọn đồi lớn nhỏ. Cố Thậm Vi chọn một nơi địa thế cao ráo, nơi phụ thân Cố Hữu Niên được an táng.
Nàng lặng lẽ nhìn nấm mộ vừa mới đắp lên, đem cành đào mà Hàn Thời Yến hái đặt trước mộ, nghĩ nghĩ một lúc, lại móc từ trong túi ra một viên kẹo lê cao, đặt cạnh cành đào kia.
Nàng không nán lại lâu, đứng dậy rồi quay sang nhìn Hàn Thời Yến đang đứng một bên.
“Cố gia sụp đổ, chỉ mới là khởi đầu thôi.”
Hàn Thời Yến gật đầu: “Chúng ta có thể tổng hợp lại toàn bộ manh mối hiện có, rồi quyết định bước điều tra tiếp theo. Nhưng trước đó, ta có một chuyện rất muốn hỏi. Ngươi từng nói với Cố Quân An rằng Phúc Thuận đã biết thân thế của A Trạch…”
“Vậy rốt cuộc A Trạch là ai? Ngươi điều tra từ khi nào?”
Lúc hắn và Cố Thậm Vi cùng đến Ngũ Phúc tự, bắt gặp Phúc Thuận công chúa và đứa trẻ kia, vốn dĩ không hề thấy mặt A Trạch, càng không thể biết chuyện gì ẩn giấu phía sau.
Sợ Cố Thậm Vi hiểu lầm, Hàn Thời Yến vội vàng giải thích: “Vì hắn rất giống đường ca Hàn Kính Nghiêm của ta nên ta mới để tâm. Sau khi trở về ta cũng có tìm hiểu qua, Hàn Kính Nghiêm không hề có anh em sinh đôi.”
“Hơn nữa bá phụ ta tuy có thứ tử, nhưng cũng không đến mức phải lén lút sinh con riêng bên ngoài.”
Cố Thậm Vi hơi sững người, rồi gật đầu đáp: “A Trạch đúng là không có quan hệ máu mủ gì với Hàn gia các ngươi. Ta đã cho người điều tra, trên đời này đúng là có chuyện người xa lạ mà lại giống nhau như đúc. A Trạch là bị người ta cố tình chọn lựa, rồi đưa đến bên Phúc Thuận công chúa.”
“Hắn vốn là người đất Thục, sau đó có đến miền Nam ở ba tháng. Ngươi còn nhớ Hạ huyện lệnh không?”
“Là kẻ nhận được mật thư từ Hoàng Thành tư, rồi cả nhà chịu tội đó. A Trạch đến Biện Kinh chính là để hộ tống thê tử của Hạ huyện lệnh về thăm thân. Trong dịp lễ Thượng Nguyên, hắn đi lạc đoàn, rồi tình cờ một mình gặp được Phúc Thuận công chúa ở cầu Vĩnh An.”
Hàn Thời Yến sững người, ánh mắt nhìn Cố Thậm Vi càng thêm sâu xa.
Mặc dù nàng chưa từng nói rõ, nhưng hắn cảm nhận được, Cố Thậm Vi nhất định còn giấu một con át chủ bài chưa lộ ra. Nếu không, chỉ dựa vào sức nàng, sao có thể gom được từng ấy chứng cứ, biết được lắm chuyện như thế?
Nhưng nếu nàng không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép.
“Vậy tức là có người đã cố ý đào tạo A Trạch, để hắn đến mê hoặc Phúc Thuận công chúa. Nếu không có A Trạch, Phúc Thuận công chúa vốn dĩ không thể nào dễ dàng từ bỏ đường ca của ta. Dù không lấy Hàn Kính Nghiêm, e là Tô quý phi cũng sẽ bắt nàng chọn một gia đình quyền quý khác.”
Hàn gia là đại tộc, đâu thiếu người tài giỏi, chẳng nhất thiết phải là Hàn Kính Nghiêm.
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu: “Lúc đó ngươi còn chưa bị gán tiếng ác là kẻ diệt môn, rất có thể sẽ bị chọn trúng. Như vậy Trưởng công chúa và Hàn gia sẽ đều thành phe Tô quý phi. Cho dù không phải ngươi, cũng có những người khác để lôi kéo. Nói thế nào thì cũng không đến lượt Cố Quân An.”
“Mà một khi Phúc Thuận công chúa đã có ràng buộc với A Trạch, thì chỉ còn con đường gả xuống. Nếu không, Tô quý phi không phải kéo đồng minh cho nhi tử của mình, mà là kết thù với người ta. Đâu phải ai cũng như Cố Quân An, cam tâm tình nguyện đội cái mũ xanh kia!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.