Đại Ung triều sớm muộn gì cũng sẽ vì sự nhu nhược của Quan gia mà rơi vào tai ương diệt quốc.
Ngô Giang không nghĩ nhiều, nhưng Hàn Thời Yến thì không thể không nghĩ đến. Vào lúc then chốt này mà điều cả ba người bọn họ rời khỏi Biện Kinh, rõ ràng là Quan gia không muốn để bọn họ tiếp tục lật lại những vụ án cũ, khiến kinh thành rối ren long trời lở đất, khiến ông gặp khó dễ.
Ông ấy chỉ muốn rút về cái mai rùa của mình, giả vờ như thiên hạ vẫn thái bình, ca múa mừng vui.
Hàn Thời Yến bắt được ánh mắt của Cố Thậm Vi, lên tiếng: “Ta biết Cố thân sự phải đi phương bắc, cho nên không đến từ biệt. Chẳng hay Cố thân sự cũng biết Hàn mỗ cùng đồng hành chăng?”
Cố Thậm Vi chột dạ mỉm cười: “Ta dĩ nhiên cũng… như vậy!”
Hàn Thời Yến nhướng mày, vẻ mặt rõ ràng là không tin, song cũng không truy hỏi.
Hắn cảm nhận được không ít ánh mắt đổ về từ phía sau, liền nói: “Ngô Giang vốn quen thuộc địa hình biên ải, nên được đích thân chỉ định.”
“Lần này, người chủ động xin đi làm sứ thần đến Bắc Quan chính là Phó Ảnh Phó đại nhân. Phó đại nhân khéo ăn nói, lại vừa có dũng vừa có mưu, là bậc trọng thần có tiếng trong triều.”
“Đi cùng ông ấy với tư cách phó sứ là Triệu Cẩn, tam tử của Tề Vương, hiện nhậm chức ở Quốc Tín sở. Quốc Tín sở do Thừa Mật viện trực tiếp quản lý, tuy Triệu Cẩn tuổi còn trẻ nhưng lại là người am hiểu Bắc triều. Những người còn lại trong đoàn phần lớn là quan viên Hồng Lô tự, đều là thành phần trong đoàn sứ.”
“Đoàn sứ có đội thị vệ riêng hộ tống, Hoàng Thành tư ngoài ngươi và Ngụy Trường Mệnh, không phái thêm người nào khác.”
Cố Thậm Vi vừa nghe vừa theo ánh mắt Hàn Thời Yến mà quan sát đoàn xe. Trong lòng nàng bỗng sinh nghi, từ đầu đến cuối Trương Xuân Đình chẳng nói cho nàng bất kỳ điều gì, thậm chí còn không đề cập người nàng cần bảo hộ là ai. Rõ ràng là đã sớm biết Hàn Thời Yến và Ngô Giang sẽ đồng hành, chỉ là cố ý không nhắc đến.
Đúng là không tốn tiền thuê, mà lại có tới hai cái loa thuyết minh tự nguyện, hắn đúng là biết tiết kiệm sức!
Nàng nghĩ vậy, nhìn về phía Hàn Thời Yến: “Vậy còn ngươi? Sao lại chọn ngươi? Phó đại nhân đấu khẩu không lại ngươi, nên phái ngươi ra mặt chọc tức chết hoàng đế Bắc triều à?”
Mặt Hàn Thời Yến hơi sầm xuống, nghiến răng: “Chẳng phải Cố thân sự đã biết ta sẽ đi cùng rồi sao? Giờ lại giả vờ không biết gì à? Ngự Sử thì dĩ nhiên có vai trò giám sát rồi.”
Cố Thậm Vi thấy hắn chột dạ, bật cười khẽ, cũng học theo bộ dáng ban nãy của hắn, không hỏi thêm nữa.
Coi như huề nhau, xem thử ai còn dám truy cứu ai!
Đám quan võ thì da mặt dày, chẳng ngại gì mất mặt, còn quan văn thì… khác đấy! Hàn ngự sử đây, chính là vì quá chướng mắt nên mới bị đuổi ra khỏi Biện Kinh, bây giờ chỉ có thể mạnh miệng mà thôi!
“Cỗ xe ở giữa đoàn, chiếc rộng rãi kia chính là nơi Phó đại nhân và Triệu Cẩn ngồi.”
Cố Thậm Vi nghe Hàn Thời Yến nói, khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu với Ngụy Trường Mệnh ở bên cạnh, rồi giục ngựa tiến lên trước. Hàn Thời Yến và Ngô Giang thấy vậy một trái một phải theo sát sau lưng nàng, cùng gia nhập đoàn.
Rèm cửa sổ của cỗ xe kia đã được cuộn lên, Cố Thậm Vi liếc mắt liền thấy rõ hai người đang ngồi bên trong.
Phó đại nhân trông khoảng chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi, để râu dê đang được lưu hành, thân hình hơi béo, cả người toát lên vẻ ôn hòa dễ gần, đến mức khiến người ta có cảm giác, ai đến nói đôi ba câu cũng có thể lừa ông ta mất luôn đồng bạc cuối cùng trong túi.
Bên cạnh ông là một thiếu niên trẻ tuổi, thoạt nhìn tầm tuổi với Hàn Thời Yến và Ngô Giang, dung mạo thư sinh, nho nhã điềm đạm, tay cầm một cuộn sách, như vừa mới phát hiện ra động tĩnh phía bên này.
Thiếu niên ấy nhìn sang mỉm cười ôn hòa với Cố Thậm Vi.
Hẳn chính là Triệu Cẩn “thông thạo Bắc triều” mà Hàn Thời Yến vừa nhắc tới.
Có lẽ cũng vì nhận ra nụ cười của Triệu Cẩn, Phó đại nhân xoay đầu nhìn về phía này, lập tức khom người chắp tay, nheo mắt cười sang sảng: “Danh tiếng Cố Chỉ huy sứ như sấm bên tai, hôm nay được gặp, quả thực là cân quắc không thua tu mi.”
“Lão phu và Triệu Cẩn lần này đi Bắc quan, an nguy xin giao phó cho Cố Chỉ huy sứ.”
Cố Thậm Vi vội vàng đáp lễ, khách sáo đôi câu rồi lui về đi bên cạnh Hàn Thời Yến và Ngô Giang.
Hàn Thời Yến liếc nhìn vai nàng, thấy mưa đã thấm ướt, bèn chỉ về cỗ xe phía sau xe trung tâm, nói: “Mưa càng lúc càng nặng hạt, chúng ta lên xe đi, nói chuyện cũng tiện hơn.”
Cố Thậm Vi không từ chối. Vừa lên xe, Hàn Thời Yến đã đưa sang một ống trúc: “Trà gừng, vẫn còn ấm đấy.”
Ngô Giang ở bên cạnh giũ giũ nước mưa trên ống chân, ngồi xuống cạnh Cố Thậm Vi, hiếm khi thở dài một tiếng rồi buông lời mắng chửi: “Hừ, cái thằng nhãi Triệu Cẩn vốn đã là một con hồ ly biết cười, giờ còn hợp tác với Phó lão hồ ly kia, chẳng phải là như hổ thêm cánh sao?!”
“Cái đám Bắc triều ấy đúng là không biết xấu hổ đến mức nào! Mã tướng quân đang đánh với Hạ quốc, liên quan cái rắm gì đến Bắc triều bọn họ?!”
“Bọn họ nhất quyết chen chân vào, đòi nghị hòa với chúng ta, không biết lại định moi của ta bao nhiêu thứ! Nói trắng ra, nếu hoàng đế chịu chi thêm chút bạc, thì thà đánh một trận đàng hoàng với chúng còn hơn! Ai thắng ai thua chưa chắc đâu!”
“Nam tử tử, cùng Cố thân sự, há sợ cái chết!”
Ngô Giang vừa nói vừa lườm sang Hàn Thời Yến một cái, nhưng Hàn Thời Yến chẳng buồn để tâm, chỉ quay sang giải thích với Cố Thậm Vi: “Hiện giờ triều ta đang giao chiến với Hạ quốc, nếu Bắc triều nhân cơ hội mở thêm một mặt trận, sẽ khiến ta lâm vào cảnh hai đầu thọ địch, binh lực bị phân tán.”
“Vì vậy, không lâu trước đây, triều đình nhận được thư từ Bắc triều, đề nghị nghị hòa.”
“Phó đại nhân trông thì hòa nhã, nhưng thực ra lại là người khó gần, không dễ đối phó; còn Triệu Cẩn, hắn là dòng dõi hoàng thân, cũng coi như lớn lên cùng ta và Ngô Giang. Ngày trước yến tiệc trong cung vẫn thường gặp nhau.”
Ngô Giang nghe vậy khịt mũi một tiếng đầy khinh miệt.
“Cái tên đó, lề mề lằng nhằng, ta nhìn là thấy ngứa mắt! Nói chuyện thì như trâu kéo xe hỏng. Ngày đó Mã Hồng Anh mù mắt mới khen hắn là ôn nhuận như ngọc. Hắn mà ôn nhuận như ngọc, vậy ta là gì? Gạch vụn đất thô chắc?!”
Cố Thậm Vi bị lời của Ngô Giang chọc cười thành tiếng.
Nàng vốn đã cảm thấy Ngô Giang như một quả pháo nổ chậm, gặp ai cũng không hợp mắt, thì ra là vì Triệu Cẩn từng được Mã Hồng Anh khen ngợi!
Ngô Giang thấy nàng cười, tinh thần càng phấn chấn hơn, vỗ đùi hào sảng: “Chờ tới biên ải, ta mời Cố thân sự với Thời Yến huynh ăn thịt dê uống sữa dê. Ta nói cho mà biết, vị khác hẳn với đồ ở Biện Kinh, chẳng có chút mùi tanh nào, ai ăn ai khen!”
Nói đến đây, hắn lại xị mặt xuống, thở dài: “Cố thân sự, lúc phụ thân ta rút roi đánh ta, ngàn vạn lần ngươi phải che chắn giúp ta một chút! Ngươi nghĩ mà xem, ông ấy khổ sở lắm mới ép được ta về Biện Kinh, nhét vào chỗ cữu phụ ta.”
“Nào ngờ ta lại bị người ta tống ngược về! Tống về thôi cũng đành, lại còn chung một đội với đám nghị hòa mà bọn võ tướng chúng ta ghét nhất… Thế chẳng phải sẽ bị đánh cho đến chết à?!”
“Hy vọng vào Hàn Thời Yến thì thôi bỏ đi. Phụ thân mà đánh ta, cái tên máu lạnh vô tình kia không chỉ khoanh tay đứng nhìn, hắn còn vừa bôi thuốc cho ta vừa lải nhải đạo lý! Đã vậy còn dẫn cả điển cố ra lảm nhảm! Cứ như sợ ta chết chậm ấy!”
Hàn Thời Yến nghe xong vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt: “Ta máu lạnh vô tình? Đợi đến Bắc quan, ta sẽ ngâm roi của phụ thân ngươi vào nước hoa tiêu trước!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.