Biện Kinh sau nhiều ngày nắng liên tiếp, hiếm hoi đổ cơn mưa nhỏ. Bầu trời mù mịt như thể sắp sụp xuống, tan chảy vào lòng đất.
Hôm qua khắp thành ngập tràn hoa nở, khiến người ta ngỡ xuân đã đến. Vậy mà chỉ sau một đêm, áo rét vừa cởi bỏ lại vội vàng khoác lên người.
Một đội áp giải nhỏ bé, không mấy bắt mắt, lặng lẽ đi về hướng bắc. Dân thường ra vào thành đã chẳng còn thấy lạ, Khai Phong phủ cứ cách một thời gian lại gom một đợt tội nhân đày đến biên cương làm khổ dịch.
Nay chiến sự phía Tây bùng nổ liên miên, vừa thiếu người làm, vừa thiếu người đi chịu chết… Gần đây đám bị lưu đày đều đi con đường này, dân chúng đã quá quen.
Sắc mặt Sở Lương Thần trong hàng ngũ không giấu được nôn nóng, cứ nhón chân ngóng về phía đình tiễn biệt phía trước. Trong đình chen chúc đầy người, nam phụ lão ấu đông nghịt. Đám thư sinh gần đình nhất còn mang theo cả bàn ghế, đội mưa mỏng viết thơ tiễn bạn, giấy thơ chất thành một xấp dày mà người vẫn chưa rời đi.
Lại có bọn võ phu mặc ngắn tay, ôm vò rượu uống thành vòng, hào sảng mà náo nhiệt… Cũng có nữ quyến gia đình ôm chặt thân nhân, khóc không thành tiếng.
“Trần Thần Cơ, ngươi nói… Cố thân sự sẽ dẫn người đến tiễn không?”
Sở Lương Thần không thấy bóng dáng mà mình ngày nhớ đêm mong, cụp mắt có phần thất vọng, hỏi Trần Thần Cơ ở bên cạnh cũng đang bị gông xiềng như y.
Trần Thần Cơ chép miệng mấy cái. Hắn vốn là thợ thủ công, không chỉ chế nỏ mà còn làm được nhiều thứ thú vị. Nhờ vậy mà trong ngục vô cùng được hoan nghênh. Phen này ngồi tù, chẳng những không gầy mà còn béo tốt hồng hào hơn xưa.
Từ ngày đem truyền thừa Tinh Hỏa giao lại cho Cố Thậm Vi, đích thân g**t ch*t kẻ thù Lý Trinh Hiền, hắn cảm thấy bản thân như được siêu sinh rồi.
Hắn không làm được, nhưng Cố cô nương nhỏ tuổi kia thì làm được, chẳng khác gì phụ thân nàng năm xưa là Cố đại hiệp!
Nay có chết, hắn cũng chẳng tiếc. Huống hồ, hắn còn chưa phải chết.
Trần Thần Cơ nghĩ vậy, cũng đưa mắt nhìn về phía đình tiễn biệt đông đúc kia: “Kia chẳng phải sao? Mới mấy ngày mà ngươi đã không nhận ra đệ đệ mình rồi!”
Khi đoàn áp giải đến gần, có không ít người chen ra khỏi đám đông, ùa về phía đội ngũ. Đám quan sai áp giải giả vờ ngăn cản, thấy không có ai gây rối bèn mắt nhắm mắt mở, cho họ tranh thủ trò chuyện ít lời.
Sở Lương Thần nhìn theo ánh mắt Trần Thần Cơ, lập tức mắt đỏ hoe.
Tiểu Vương Cảnh năm xưa từng theo y trốn đông trốn tây, gầy như mèo con sắp chết, giờ đây hai má đã đầy đặn, mặt có khí sắc, cả người có sức sống hơn hẳn. Từ sau khi theo Cố Thậm Vi, Vương Cảnh quả thật đã sống thành dáng vẻ mà cậu bé hằng mơ ước.
Sở Lương Thần nghĩ vậy, liền quỳ rạp xuống, hướng về phía Cố Thậm Vi.
“Không phải lễ Tết gì cả, ngươi lớn tuổi hơn ta mà quỳ như vậy là muốn ta giảm thọ sao?” Cố Thậm Vi che ô, nghiêng đầu nhìn Vương Cảnh: “Nói nhanh, thời gian không nhiều.”
Mắt Vương Cảnh đỏ hoe, xúc động gật đầu lia lịa, lao lên ôm chầm lấy đầu Sở Lương Thần: “Ca ca!”
Cố Thậm Vi trông thấy, bèn bước đến bên Trần Thần Cơ: “Đừng chết vội. Cái thứ ngươi để lại, ta còn chưa hiểu hết. Không biết bao giờ mới tìm được người truyền thừa.”
Trần Thần Cơ ngẩn ra, trong mắt ánh lên chút kiêu ngạo, ừm một tiếng.
Hai người đều là coi như là người giang hồ, chẳng hợp với mấy cảnh tiễn biệt ướt át bi lụy, Cố Thậm Vi cũng chẳng nói gì nhiều, lặng lẽ nhét cho hắn một bọc hành lý.
“Đủ rồi đấy, lên đường đi! Trễ giờ rồi, ai gánh nổi trách nhiệm?” Quan sai áp giải trông thấy áo bào của Cố Thậm Vi, gật đầu với nàng, sau đó liếc Trần Thần Cơ và Sở Lương Thần, lớn tiếng quát đám người đang đưa tiễn.
Cố Thậm Vi nhìn Vương Cảnh đang khóc đẫm nước mắt, kéo cậu ra khỏi đội ngũ, đẩy vào dưới mái đình tránh mưa.
Mưa phùn lất phất giăng mờ cả tầm mắt, đội áp giải trong y phục xám tro chẳng mấy chốc đã tan vào màn mưa, lặng lẽ biến mất.
Cố Thậm Vi thấy bóng dáng đã không còn trông thấy nữa, lúc này mới quay đầu nhìn sang Vương Cảnh. Mắt cậu vẫn ngấn lệ, nhưng đã cố gắng kiềm chế được xúc động.
Thấy cậu bé như vậy, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bảo nàng một kiếm giết người thì dễ, bảo nàng mở miệng an ủi thì thật chẳng phải sở trường. May mà Vương Cảnh tuy nhỏ tuổi, nhưng lại kiên cường hơn đám trẻ con thông thường rất nhiều.
“Sau khi A tỷ rời khỏi Biện Kinh, đệ sẽ chăm sóc tốt cho Thập Lý tỷ.”
Cố Thậm Vi vươn tay, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Ừ, đệ theo Đường nhị lang trị bệnh cho đàng hoàng, đừng có nửa đêm vẫn ôm sách đọc. Hỏng mắt rồi là không chữa được đâu. Nếu gặp tình huống đặc biệt, thì sống sót là quan trọng nhất.”
“Nếu quả thực không xử lý nổi, có thể đi tìm…”
Nói đến đây, Cố Thậm Vi khựng lại. Trương Thập Đao vẫn ở cùng bọn họ, lần này rời đi nàng đã đặc biệt dặn người trong Bình Đán lâu phải bảo vệ chu đáo. Bình thường thì Bình Đán lâu cũng đủ sức ứng phó, nhưng nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn… Cả thành Biện Kinh này, nàng còn có thể trông cậy vào ai?
Nàng lục lọi trong đầu, chỉ có mấy cái tên lác đác hiện lên.
“Có thể đến tìm Hàn ngự sử cầu xin che chở, hoặc là… đến Hoàng Thành tư tìm Trương Xuân Đình.”
Nói đến đây, chính nàng cũng cảm thấy chột dạ.
Từ sau khi nhận được lệnh xuất kinh ngày hôm qua, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là thu xếp ổn thỏa cho Thập Lý và Vương Cảnh. Đến đêm, nàng tranh thủ thời cơ lẻn vào phủ Mã tướng quân thăm dò một phen. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, lại nhớ đến lời của ngục tốt, vừa tờ mờ sáng đã dẫn Vương Cảnh tới tiễn Sở Lương Thần…
Bận rộn tới lui, lại quên khuấy chuyện phải từ biệt Hàn Thời Yến.
Nghĩ đến đây, nàng điều chỉnh lại tâm thần: “Họ… sẽ không bỏ mặc đâu.”
Cố Thậm Cảnh gật đầu, nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Cảnh xin ghi nhớ trong lòng.”
Hai người không nói thêm gì nữa. Cố Thậm Vi vẫy tay ra hiệu với Trương Thập Đao đứng không xa. Trương Thập Đao lập tức đánh xe ngựa tới, ôm cả người Cố Thậm Cảnh và xe lăn, chờ rèm buông xuống rồi mới giục ngựa rời đi, gật đầu với Cố Thậm Vi một cái.
Cố Thậm Vi chỉ lặng lẽ nhìn theo, không nói một lời, tiễn mắt theo cỗ xe đi xa.
Người đến tiễn biệt dưới trường đình vẫn tiếp nối không dứt, một đợt rời đi, lại một đợt mới đến.
Cố Thậm Vi thầm tính toán trong lòng, cũng gần đến giờ đội ngũ mà Trương Xuân Đình nói sẽ rời thành. Quả nhiên chưa đầy chốc lát, đã thấy một đoàn người đông đảo từ xa chầm chậm tiến lại.
Nàng vừa định nhìn kỹ thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cố thân sự! Cố thân sự!”
Khóe miệng Cố Thậm Vi giật khẽ, nhìn theo hướng âm thanh. Vừa nhìn đã thấy dở khóc dở cười, giữa đoàn xe, hai con ngựa cao lớn phi thẳng về phía nàng. Cánh tay đang vẫy đến suýt muốn gãy kia, không phải là Ngô Giang của Khai Phong phủ thì còn ai?
Mà người cưỡi ngựa bên cạnh, dáng vẻ y như trạng nguyên du phố, chẳng phải là Hàn Thời Yến thì là ai?
Vừa rồi nàng còn thấy mình thật quá đáng, quên mất việc từ biệt Hàn Thời Yến… vậy mà giờ nhìn thấy người ta cưỡi ngựa chạy đến tận đây…
“Cố thân sự, thật là quá tốt! Ba người chúng ta lại được đồng hành cùng nhau rồi, không uổng công hôm trước nhân lúc cữu cữu cúng bái thần linh ta cũng âm thầm cầu khấn, linh nghiệm thật đấy!”
Cố Thậm Vi thoáng liếc Hàn Thời Yến một cái, rồi mới dời mắt nhìn sang Ngô Giang: “Ngươi cảm thấy có chuyện gì mà cần đến cả Ngự Sử đài, Hoàng Thành tư và Khai Phong phủ cùng nhau ra mặt? Trừ phi vua Bắc Triều băng hà, cần chúng ta đến điều tra…”
Ngô Giang rõ ràng chưa từng nghĩ đến chuyện này, gãi đầu bối rối: “Nghe cũng… có lý! Vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Ánh mắt Cố Thậm Vi mang theo chút phức tạp, nhìn về phía thành Biện Kinh phía xa.
Còn phải hỏi sao? Bọn họ ba người, thật sự quá phiền, nên bị người ta đuổi đi rồi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.