Phó lão đại nhân tuy không màng chính sự, nhưng lăn lộn chốn quan trường bao năm, khi trầm mặt xuống vẫn toát ra vài phần uy nghiêm.
Song Hàn Thời Yến lại cười lạnh một tiếng nữa, hoàn toàn không bị khí thế kia áp chế: “Chi bằng Phó đại nhân giữ lại chút huyết khí cuối cùng ấy, để dành lúc tiến vào Bắc Triều mà dùng! Ngài cứ hồ đồ như thế, chẳng phải chỉ vì bất bình cho vị Thái tử đã khuất thôi sao?”
“Nếu kẻ dưới trướng y, ai ai cũng đều là hạng xương mềm gân yếu, muốn đem Đại Ung dâng hai tay cho người khác, vậy thì ta phải nói là hắn chết rồi cũng tốt!”
Con ngươi Phó lão đại nhân bỗng nhiên co rút, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên giận dữ lạ thường!
Ông run rẩy đưa tay chỉ vào Hàn Thời Yến, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Tiểu tử, ngươi dám! Thân là Ngự Sử, không phò trợ chính thống! Là huynh đệ của y, lại không cứu lấy huyết thân! Thiên gia vô tình như nước, lão phu không dám trách. Nhưng ngươi làm sao có thể nói ra lời lạnh lùng ‘chết rồi cũng tốt’ như vậy được?”
Cố Thậm Vi nhìn Phó lão đại nhân, thấy tay ông run đến mức khó lòng khống chế, không khỏi lắc đầu khẽ thở dài.
Nàng lặng lẽ thò vào tay áo, mò ra một viên thuốc được bọc sáp, nghĩ thầm nếu lão nhân thật sự bị Hàn Thời Yến chọc tức đến hộc máu mà chết, nàng còn có thể nhân lúc cuối cùng nhét thuốc vào cứu một mạng.
Hàn Thời Yến chăm chú nhìn Phó lão đại nhân. Tuy lời nói của hắn cay độc, nhìn qua chẳng khác nào một tên ác ôn bắt nạt người già. Nhưng nói nhiều như vậy, sắc mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không lộ mảy may vui giận.
“Dòng máu loang đỏ trong dòng Biện Hà, chẳng lẽ chỉ do mình y đổ? Những cái đầu rơi rụng giữa phố chợ, lẽ nào đều mọc trên cổ y cả?”
“Nếu Phó đại nhân một lòng muốn làm hiếu tử hiền tôn cho y, thì cứ quỳ giữa đất Biện Kinh, giương bài vị của y mà vào triều tranh luận đi, tại hạ đây tất nhiên chẳng buồn phí lời; chúng ta làm quan chốn triều đình, có thể bất đồng quan điểm, có thể đấu đá gay gắt…”
“Nhưng chỉ có một điều tuyệt đối không thể khác biệt: Kẻ thù không thể quỳ, đất đai không thể mất.”
“Đến khi nào Phó đại nhân dám đứng thẳng người trước mặt Bắc Triều, đến khi ấy, tại hạ sẽ đích thân gõ cửa nhận tội, thừa nhận ngài là bậc tiền bối.”
Nói đến đây, Hàn Thời Yến hất mạnh tay áo, xoay người sải bước đi ra ngoài trướng.
Đúng lúc ấy, Tôn Tư Vũ đã hoàn tất mọi việc bên ngoài, cùng Ngụy Trường Mệnh vừa lúc bước đến trước trướng. Hắn gật đầu với Hàn Thời Yến, rồi chắp tay với Phó lão đại nhân bên trong.
“Phó đại nhân, lửa đã được dập tắt, xác rắn cũng đã dọn sạch. Thuốc xua rắn đưa đến kịp thời nên sứ thần Bắc Triều không bị thương tổn gì. Thuộc hạ đã cho người lục soát toàn bộ doanh trại, chưa phát hiện thấy dấu vết khả nghi nào.”
Nói rồi, hắn liếc vào trong trướng, vừa lúc thấy Triệu Cẩn chỉ mặc lớp áo mỏng ngồi ở trong rương hành lý, sắc mặt thoáng cái trở nên khó miêu tả…
Là giường không êm, hay Triệu Cẩn sợ ma? Sao lại có sở thích kỳ quặc ngủ trong rương thế kia?
Suy nghĩ của Tôn Tư Vũ bắt đầu trôi dạt khắp nơi, rồi ánh mắt lại dừng trên sợi dây thừng vắt bên cạnh rương, vẻ mặt càng thêm phức tạp…
Phó lão đại nhân nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống đôi chút: “Lão phu đã rõ. Ngươi cho người đi mời Đường đại phu đến xem thương thế của Triệu đại nhân, hắn đã bị thương. Lại cho người điều tra xem, vừa rồi có ai trông thấy Triệu đại nhân rời khỏi doanh trại hay không.”
“Còn về Từ Dật, hãy đến vùng phụ cận mua một cỗ quan tài, sớm đưa hắn hồi kinh.”
Nói đến đây, ánh mắt ông khẽ lóe lên, bổ sung thêm: “Bí mật ám chỉ với sứ thần Bắc Triều rằng, là người Tây Hạ không muốn chúng ta đàm hòa, mới cố ý sai người đến ám hại.”
“Đêm nay nhất định phải tăng cường tuần tra, kẻ điều khiển rắn vẫn chưa sa lưới, đề phòng có thêm đợt tập kích thứ hai. Chờ đến sáng mai, chúng ta cứ theo kế hoạch tiếp tục lên đường…”
Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó lão đại nhân, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Sắc mặt ông ta vẫn chưa khá hơn là bao, nhưng hiếm thấy là tinh thần lại phấn chấn lên được đôi phần, bắt đầu phân phó công việc.
Nàng nghĩ nghĩ, cũng quay người bước ra phía cửa, khẽ gật đầu với Ngụy Trường Mệnh: “Ngươi ở lại, ở bên cạnh Phó đại nhân.”
Ngụy Trường Mệnh nhẹ giọng đáp một tiếng, bóng người chớp động, lặng lẽ đứng sau lưng Phó đại nhân.
Cố Thậm Vi không quay đầu lại, đi lên vài bước, đuổi kịp Hàn Thời Yến: “Tên Tôn Tư Vũ kia đúng là có chút bản lĩnh, doanh trại rất nhanh đã được thu xếp ổn thỏa.”
Chỉ tiếc cho con gà quay ấy, đùi gà ngươi còn chưa kịp ăn.” Hàn Thời Yến không tiếp lời nàng, mà lại thản nhiên nói một câu như thế.
Hắn thò tay vào ống tay áo, lục ra một miếng thịt khô, đưa cho Cố Thậm Vi: “Đây là do đầu bếp trong phủ nhà ta làm, bên trong có cho thêm mật ong, vừa có vị ngọt lại có hương thịt, nàng nếm thử xem.”
Cố Thậm Vi không khách sáo, nhận lấy rồi cho vào miệng. Thịt khô vừa vào đã tỏa ra hương thơm nức mũi, quả nhiên ngon hơn đống thịt rắn cháy khét trong doanh trại không biết bao nhiêu lần.
“Ngươi thấy Triệu Cẩn là kẻ đơn thuần bị hại, hay là đồng bọn của kẻ điều khiển rắn? Dù sao những lời hắn nói, cũng chỉ là một phía.” Cố Thậm Vi vừa nhai, vừa nghiêng đầu hỏi Hàn Thời Yến.
Lúc này, tầng mây trên cao đã tan đi không ít, ánh trăng từ khe hở rọi xuống, chiếu sáng cả một góc doanh trại. Tuy hai người không ai nói rõ điểm đến, nhưng bước chân lại cùng nhịp hướng về phía khu trại giam giữ tù binh.
Hàn Thời Yến khẽ lắc đầu: “Khó mà nói chắc được. Hắn đúng là bị trói rất lâu, dấu vết dây siết trên người vẫn còn rõ ràng, chân tay tê dại cũng là thật.”
Nếu không phải Cố Thậm Vi kịp dùng chân đỡ lấy, thì hắn đã cắm mặt xuống đất, mất hai chiếc răng cửa rồi! Nếu là thật thì… hỏng cả nửa đời người!
Dẫu sao triều đình cũng không muốn một vị đại thần đứng trước mặt bá quan vừa nói chuyện vừa lọt gió, Đại Ung lại càng không thể để một kẻ không răng làm sứ giả đến nước địch mất mặt.
“Thuật dịch dung vốn là thứ tà môn, rơi vào tay kẻ có dã tâm, sau này ắt thành mối họa. Ai mà biết được kẻ đứng bên cạnh mình là người thật hay là giả mạo, là người hay là quỷ!”
Cố Thậm Vi nghe đến đây, cũng gật đầu đồng tình.
Thuật dịch dung của Lâm bà đã cao minh lắm rồi, vậy mà ít nhiều vẫn chú trọng giữ nét tương đồng. Nhưng kẻ điều khiển rắn kia thì khác, thủ pháp còn cao cường hơn, thậm chí có thể bất chấp giới tính!
Có một kẻ như vậy tồn tại, quả thực sẽ khiến con người mất hết niềm tin vào nhau, việc phá án cũng vì thế mà gian nan gấp trăm lần.
Vì vậy, bọn họ nhất định phải bắt được người này!
“Thuật dịch dung, tốt hay xấu còn tùy người dùng. Nó giúp Lý Đông Dương sống như người bình thường, đó cũng là chuyện tốt.” Cố Thậm Vi vừa nói, vừa liếc mắt nhìn về phía tay áo của Hàn Thời Yến.
Hàn Thời Yến hơi sững lại, sau đó bật cười khẽ, lắc đầu: “Trong tay áo không còn nữa, nhưng trong xe ngựa vẫn còn, là những món khô và đồ ăn vặt mà mẫu thân ta chuẩn bị.”
Cố Thậm Vi chu miệng, khẽ hắng giọng: “Ai thèm ăn thịt khô chứ? Ta chỉ muốn hỏi, có khả năng nào Tề Vương chính là kẻ đứng sau mọi chuyện không?”
Hàn Thời Yến khựng lại, trầm ngâm một hồi rồi đáp: “Khả năng đó không lớn. Tuy Tề Vương và Quan gia cùng mẫu thân ta không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng cũng có chút tình cảm ở đó. Mẫu phi của Tề Vương thuở xưa vốn là sủng phi, từng có cơ hội tranh đoạt ngai vàng.”
“Chỉ là Tề Vương không có chí lớn, nên mới ủng hộ mẫu tộc dốc toàn lực phò tá Quan gia kế vị… Hơn nữa…”
Hàn Thời Yến nói đến đây bỗng chững lại, không nói thêm nữa.
Lúc này, đội áp giải tội phạm đã đến nơi. Ở phía ấy, Sở Lương Thần dường như đã đoán trước được bọn họ sẽ tới, liền nói vài câu với viên quan áp giải. Viên quan đó nhìn thấy Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi từ xa, không chút do dự gật đầu đồng ý.
Sở Lương Thần được cho phép, chậm rãi bước về phía hai người.
***
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.