🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đi một vòng lớn, rốt cuộc lại quay về điểm xuất phát.

Cố Thậm Vi nhìn thi thể đã chết đến không thể chết hơn nữa trước mắt, mọi manh mối một lần nữa lại quay về với người luôn như rồng thấy đầu không thấy đuôi, Miên Cẩm.

Tính đến hiện tại, nàng ta tổng cộng đã ra tay ba lần.

Lần thứ nhất, nàng dùng số tiền lớn mua chuộc Sở Lương Thần, sai hắn g**t ch*t Vương Toàn, lấy đi mật tín mà Trần Thần Cơ giao cho Vương ngự sử.

Mục đích là để Lý Trinh Hiền không cho bị lộ tẩy trước mọi người, tránh việc Trần Thần Cơ dẫn dắt dư luận tra ra vụ án quân khí thất lạc năm xưa.

Lần thứ hai là khi Sở Lương Thần giả chết bị bại lộ, nàng phái Âu Dương Chí cùng Thường Di đi giết hắn diệt khẩu, nhằm đoạt lại thỏi vàng có ý nghĩa sống còn kia. Sau khi thất bại, Miên Cẩm đích thân ra tay g**t ch*t Âu Dương Chí tại Ngũ Phúc tự, thậm chí còn cố ý giấu xác hắn dưới gầm xe ngựa của Lỗ Quốc công phu nhân.

Gần thời gian đó, nàng nhận được ám chỉ từ Ngũ Nương Tử tỷ tỷ của Ngô Giang, liên quan đến chuỗi Phật châu trong tay Phúc Thuận công chúa.

Cũng trong lần giao tranh này, bọn họ đã vạch trần bí mật giữa Lỗ Quốc công phu nhân và Phúc Thuận công chúa, từ đó kết mối thù với phe Tô Quý phi.

Lần thứ ba, chính là hôm nay.

Cố Thậm Vi sắp xếp lại đầu mối trong đầu, chỉ e từ đầu đến cuối, sứ đoàn nghị hòa của bọn họ vốn dĩ đã rơi vào một cái bẫy khổng lồ.

Những cử đến biên ải, không chỉ có nàng, Hàn Thời Yến và tên ngốc Ngô Giang, mà còn có cả Lỗ Quốc công tương lai, Từ Dật, thậm chí cả kẻ điều rắn kia.

Từ Dật được sắp xếp vào đoàn không phải để kiếm công trạng, mà là một con cờ đã được định sẵn số phận phải chết, một vật hiến tế dùng để khơi dậy mâu thuẫn kịch liệt giữa Lỗ Quốc công phủ, tức phe Tô Quý phi với Hoàng Thành tư Trương Xuân Đình.

Trước kia khi họ trở về Biện Kinh, kẻ đứng sau đã lợi dụng nội gián trong Hoàng thành tư là kẻ đeo mặt nạ kia, làm giả thư tín để chĩa mũi nhọn đầu tiên về phía Trương Xuân Đình.

Hiện giờ, Từ Dật chính là nhát kiếm thứ hai chém về phía Hoàng thành tư. Chỉ cần chọc thủng được lỗ hổng này, thì mưa gió bão bùng ắt sẽ kéo đến dồn dập.

Cố Thậm Vi nghĩ đến đây, lòng nặng trĩu. Nàng gần như có thể dự đoán được, nàng và Vương Cảnh đều sẽ trở thành thứ vũ khí để những kẻ kia dùng công kích Trương Xuân Đình.

Còn về phía người điều rắn, rất có thể nàng ta cũng chỉ là một quân cờ bị đẩy ra ngoài, một con tốt thí mạng mà thôi.

Trước khi xuất phát, Hàn Thời Yến đã mang theo hồ sơ vụ án quân khí thất lạc. Rõ ràng, cả ba người bọn họ đều có mục tiêu là vụ án năm xưa. Dựa vào bức họa kia, lần theo đầu mối sẽ tìm được người điều rắn, từ đó lần ra kẻ đứng sau mọi chuyện.

Nàng và Hàn Thời Yến có bản lĩnh thế nào, kẻ đứng sau đã sớm lĩnh giáo qua. Người điều rắn chỉ cần còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ tìm ra.

Nhưng ngược lại mà nói, nếu người điều rắn chết, vậy thì toàn bộ đầu mối liên quan đến vụ án sẽ bị chặt đứt hoàn toàn.

Nếu nói trước đó tất cả chỉ là suy đoán, thì với hi thể đẫm máu trước mặt đã chứng minh toàn bộ suy đoán đều đúng.

Mỗi lần Miên Cẩm xuất hiện đều để giết người dọn đuôi. Lần này nàng ta xuất hiện ở đây để g**t ch*t người điều rắn, tuyệt đối không phải trùng hợp mà là mệnh lệnh đã được giao từ trước.

Từng suy nghĩ hiện lên trong đầu Cố Thậm Vi, nhưng thực tại chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Sở Lương Thần vẫn còn đứng ngây người bên cạnh, nhìn gương mặt của người điều rắn với vẻ mặt phức tạp vô cùng. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi thở dài một hơi, bước tới, nhẹ nhàng đưa tay khép lại đôi mắt đầy kinh hãi của người chết kia.

Tay hắn vừa mới chạm vào hàng mi, sắc mặt Cố Thậm Vi đã lập tức thay đổi, trường kiếm trong tay lập tức quét ngang về phía cánh tay hắn.

“Tránh ra mau!” Cố Thậm Vi quát to một tiếng. Sắc mặt Sở Lương Thần lập tức thay đổi, phản ứng cực nhanh, vội vàng rụt tay lại, nhưng đã quá muộn!

Giữa lồng ngực kẻ điều khiển rắn, từ cái lỗ máu đỏ lòm kia, bất ngờ trồi lên một cái đầu rắn!

Con rắn toàn thân đen nhánh, da thịt phồng rộp từng mảng từng mảng, thoạt nhìn chẳng khác nào thứ dị vật được sinh ra từ cuộc giao phối giữa cóc ghẻ và rắn độc, xấu xí đến rợn người.

Cái đầu rắn vừa ló ra khỏi lỗ máu, lập tức há miệng thật to. Nhìn thì chỉ là một con rắn nhỏ, vậy mà cái miệng mở ra lại đủ để nuốt trọn cả một nắm đấm người trưởng thành, đáng sợ kinh hồn.

Sở Lương Thần cũng lập tức biến sắc. Dù là kẻ chẳng hiểu gì, chỉ cần nhìn cũng biết nếu bị con rắn này cắn trúng, chắc chắn sẽ lập tức mất mạng, chẳng còn đường cứu vãn.

Hắn vội vàng lùi lại, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi…

Cố Thậm Vi đứng bên cạnh nhìn thấy, trong lòng càng thêm sốt ruột. Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng xanh lục như tia chớp đột ngột bật lên từ dưới đất, lao thẳng vào phía dưới con rắn cóc kia, ngay khoảnh khắc cái miệng đẫm máu ấy chuẩn bị cắn trúng Sở Lương Thần…

Bộp! Con rắn đen bị hất văng ra xa, rơi “bịch” xuống đất, há miệng giãy giụa, nhưng rồi không nhúc nhích nữa.

Hàn Thời Yến lúc này mới như bừng tỉnh khỏi trạng thái căng thẳng, đưa chiếc đèn trong tay ra phía trước, ba người mới nhìn rõ con rắn đen kia đã bị chém đứt làm đôi, chỉ còn lại một đoạn ngắn th*n d*** đang hấp hối dãy dụa.

“Đây là vương xà do cô mẫu ta nuôi dưỡng, tên gọi Thiên Thiềm. Trước đây ta từng gặp nó rồi.”

Sở Lương Thần vẫn chưa hết hoảng hồn, lùi lại một bước, ngồi xổm xuống nhặt lấy con rắn xanh nhỏ bị va đập đến choáng váng, cẩn thận nhét lại vào túi áo trong tay áo mình.

Cố Thậm Vi thu lại trường kiếm, ánh mắt lóe lên nhìn Sở Lương Thần: “Chuyện ngươi biết thuật điều khiển rắn, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai. Con rắn nhỏ này rất linh, ngươi có thể mang theo, nhưng đừng để người khác phát hiện. Tốt nhất trước khi đến được nơi cần đến, đừng để nó lộ diện.”

“Nó rất thông minh, bảo nó ẩn thân là được. Nếu không thì dù có oan cũng sẽ thành có tội, kiểu như bùn vàng rơi vào đáy quần, vừa xui vừa rắc rối.”

“Chuyện cô mẫu ngươi là người điều khiển rắn, cũng phải chôn sâu tận đáy lòng, từ nay về sau không được nhắc đến nữa. Nếu có ai hỏi ta tìm ngươi làm gì, cứ nói là ta nhờ ngươi đến chốn lưu đày tìm một người, đừng nói gì thêm.”

Sở Lương Thần gật đầu thật mạnh.

Sau khi bị lưu đày, vốn dĩ hắn cũng định đi tìm người nhà họ Vương, lời này là thật, về sau cũng chẳng sợ bị tra xét.

Tuy hắn không hiểu rõ, tại sao cô mẫu hắn đã chết rồi mà bản thân vẫn còn có thể gặp rắc rối, nhưng lời của đại nhân Cố chưa bao giờ là sai.

Cố Thậm Vi nói xong, không tiến vào phá hoại hiện trường mà bước thẳng ra ngoài cửa. Nàng nhìn ra vùng đồng hoang vắng vẻ trước mặt, chậm rãi nói: “Ngươi ở lại đây trông chừng, không được để ai động vào thi thể. Chờ Ngô Giang đến, rồi hẵng rời đi.”

Giữa vùng đồng hoang, một cành cây lớn khẽ lay động, một cái đầu người lộn ngược từ từ hạ xuống, như muốn nói: “Ta biết rồi.” Sau đó lại lặng lẽ rút lên, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Hàn Thời Yến đi theo phía sau, đồng tử bất giác co rút. 

Hắn vốn đã đoán, Cố Thậm Vi hẳn là có thế lực giang hồ của riêng mình. Ít nhất thì nàng không phải hành động đơn độc, như vậy mới có thể thu thập được ngần ấy thông tin, lại xử lý mọi việc thần tốc đến thế.

Nhưng hắn không ngờ, nàng lại bố trí người luôn âm thầm bám theo bọn họ, tựa như u linh quỷ mị.

“Chúng ta về trước, kêu Ngô Giang mang người đến khiêng thi thể.”

Hàn Thời Yến và Sở Lương Thần im lặng đi theo sau Cố Thậm Vi.

“Sao ba người chúng ta không tự khiêng xác về luôn?” Hàn Thời Yến hỏi.

“Ta không muốn khiêng ổ rắn. Nhỡ đâu lại có thêm con rắn đen nào nhảy ra dọa người, ta mà không khống chế được thì e là sẽ diệt sạch cả bầy rắn mất.”

Sở Lương Thần nghe thấy câu trả lời của Cố Thậm Vi, rõ ràng cảm thấy con rắn nhỏ trên cổ tay mình run rẩy dữ dội, không còn dám nghịch ngợm chui ra chui vào nữa.

Hắn nghĩ đến đây, cũng không nhịn được mà run giọng hỏi: “Vậy… nhỡ Ngô đại nhân bị rắn cắn thì sao?”

Cố Thậm Vi liếc nhìn hắn, vẻ mặt không nói nên lời: “Ngươi không thấy hắn mang theo cả một thùng lớn bột xua rắn à? Không phải chai đâu, là thùng! Múc bằng gáo luôn đấy!”

“Lúc này chắc hắn đã ngấm đủ gia vị rồi, chỉ cần lăn một vòng dưới đất, cả họ nhà rắn phải ghi vào huyện chí: ‘Ngày ấy người khổng lồ xuất hiện, đất rung trời chuyển, độc phấn che trời lấp đất, tộc rắn gặp kiếp nạn trăm năm hiếm có, từ đó tuyệt tích trên giang hồ!’”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.