🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi nhớ tới thùng kim sang dược mà Hàn Thời Yến tặng nàng, cố nhịn không hỏi vì sao cái tên này lại chuẩn bị hẳn một thùng bột đuổi rắn.

Biết đâu con cháu thế gia, đến ăn bánh bao thôi cũng phải to bằng cái chậu! Nghĩ lại thì, trước cửa phủ Vương ngự sử có cặp sư tử đá răng gắn vàng, Hàn Thời Yến có cái sở thích kỳ quặc này thì cũng chẳng có gì là lạ!

Cố Thậm Vi cảm nhận mặt đất khô cằn dưới chân, nơi này không giống như ở Biện Kinh mới có mưa.

Đất không ướt, không thể dựa vào dấu chân mà truy vết. Tiểu viện kia cũng chẳng đủ chỗ để ẩn thân, cho nên, Miên Cẩm hẳn đã rời đi rồi.

Sở Lương Thần đứng bên cạnh, nghe đến ngây người. Dù trong lòng đã sớm coi Cố Thậm Vi là chủ, cam nguyện dâng cả tính mạng cho nàng… Nhưng thời gian hắn ở bên nàng vốn không nhiều, chỉ biết võ công nàng cao cường, dung mạo xinh đẹp lại lương thiện. Nào ngờ nàng lại có phong cách nói chuyện thế này!

“Đại nhân, trong thi thể đó chắc không còn rắn nữa đâu. Thiên Thiềm là xà vương bản mệnh của cô mẫu ta, mà xà vương thì rất có linh tính. Nó chắc chắn là vì bảo vệ chủ nhân nên mới bị chém làm hai đoạn, rồi muốn chết theo chủ…”

“Rắn rất nhạy cảm, cũng rất thù dai. Nó từng gặp ta, còn từng giết tiểu xà bản mệnh năm xưa của ta. Có lẽ nó tưởng ta đến hại chủ nhân nó, nên mới dốc toàn lực muốn cắn chết ta lần cuối.”

Cố Thậm Vi đột ngột dừng bước, nhẹ nhàng lặp lại một câu: “Chém chết…”

“Con rắn đó bị chém đứt đôi, phần đầu giấu trong thi thể… Vậy còn phần đuôi? Vì sao không thấy đuôi rắn?”

Lúc nãy trong căn phòng kia, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy xác rắn nào. Nếu như phần đuôi rắn bị phát hiện trước, cũng sẽ không đến mức hoàn toàn không phòng bị. Nhưng nếu trong phòng không có. Điều đó có nghĩa là…

“Kẻ giết người đã lấy đi phần đuôi rắn. Nàng ta vốn cũng định lấy cả đầu rắn, nhưng lại không tìm thấy. Bởi vì đoạn đầu kia, vào khoảnh khắc cuối cùng, đã chui ngược lại vào thân thể chủ nhân nó.”

“Nàng ta mang rắn đi, chính là vì chữ ‘chém’ này!”

“Hung thủ có thể không chỉ có một người, nhưng hiện trường xuất hiện hai loại vũ khí.”

Hàn Thời Yến lập tức hiểu ra, vội vàng tiếp lời Cố Thậm Vi.

Cố Thậm Vi gật đầu: “Không sai! Nga Mi thích là một loại binh khí ngắn, đúng như tên gọi, chiêu thức chủ yếu là đâm, tiếp đến là hất, gạt… Vết thương trên ngực kẻ điều khiển rắn chính là vết đâm xuyên thấu.”

“Dù Nga Mi thích cũng có thể chém, nhưng bản thân nó nhẹ và ngắn, muốn dùng nó để chém đứt loại sinh vật vừa dẻo vừa nhanh như rắn thì hoàn toàn không dễ. Lúc nãy chúng ta đã xem qua, vết đứt kia rất gọn, rất đều…”

“Trừ phi hung thủ cầm trong tay một thanh Nga Mi thích sắc bén đến mức có thể cắt sắt như cắt bùn, nếu không, nàng ta hẳn đã dùng đến một loại vũ khí thứ hai, hoặc có thêm một người đi cùng.”

“Còn nữa…”

Ánh mắt Cố Thậm Vi rơi xuống bàn tay của Hàn Thời Yến. Hàn Thời Yến cảm nhận được ánh mắt ấy, lập tức đỏ bừng cả vành tai.

May mà bây giờ là nửa đêm, ánh sáng không rõ như ban ngày!

Hàn Thời Yến cảm nhận được sức nóng ran ở tai mình, bỗng nhớ lại những lời nhảm nhí mà tên Trường Quán nói trước lúc rời Biện Kinh, cả người liền thấy không được tự nhiên.

“Vả lại, một chiêu chém đứt xà vương như vậy… Tuyệt đối không thể là thứ mà một kẻ đầu gỗ tay yếu, lúc lâm trận mới nhớ lôi bừa một món vũ khí ra có thể sánh bằng. Một chiêu này, tuyệt không thua kém gì chiêu thức từ Nga Mi thích.”

Bộ não Cố Thậm Vi xoay chuyển cực nhanh. Nàng cảm giác như có thứ gì đó vừa lóe lên trong đầu nhưng lại không kịp nắm bắt.

Trực giác mách bảo nàng: Chi tiết này vô cùng quan trọng. Quan trọng đến mức có thể là chìa khóa giúp nàng tìm ra Miên Cẩm.

Nghe đến đây, chút rung động lướt qua lòng Hàn Thời Yến lập tức tan biến như làn khói mỏng!

Hắn đúng là đầu óc có bệnh mới có thể đỏ mặt tía tai trước Cố Thậm Vi! Không đúng… chắc là bất cứ ai đứng trước nàng cũng phải đỏ mặt thôi, bởi vì người này căn bản không giảng đạo lý, thích là vung tay lên cho ngay mấy bạt tai “bốp bốp bốp” chứ chẳng cần nói nhiều!

“Hàn mỗ không tinh thông võ nghệ, cũng như Cố thân sự không giỏi văn chương vậy, không nhớ mình có gì sai trái cả.”

Cố Thậm Vi thấy mặt Hàn Thời Yến đỏ như gan heo, liền nhướng mày, bật cười thành tiếng.

“Chẳng phải ta lo đêm nay Hàn ngự sử bị rắn dọa đến gặp ác mộng sao, cố ý pha trò cho thư thái đầu óc một chút đấy chứ! Ta đúng là không biết làm văn, nên mới khổ luyện võ nghệ, để sau này có thể kề kiếm lên cổ Hàn ngự sử, bắt ngài viết giúp ta một bài cho ra hồn.”

Hàn Thời Yến lặng lẽ bước lên một bước, đi tới bên cạnh nàng.

“Không cần kề kiếm, Hàn mỗ nguyện dốc lòng viết văn tế cho Cố đại nhân.”

Lời vừa thốt ra, hắn lập tức hối hận.

Cuộc sống của Cố Thậm Vi là ngày ngày dao kề cổ, nói mấy lời như thế thực sự quá đỗi xui xẻo.

Hắn còn đang nghĩ ngợi, đã nghe nàng bật cười:

“Đến lúc đốt, nhớ đốt cho ta nhiều vàng lá một chút nhé. Ta từng nghĩ nơi âm phủ cũng phải xây nhà theo mẫu phủ của Vương ngự sử, phải thật rực rỡ lộng lẫy. Nhưng sau nghĩ lại, cho cá chẳng bằng dạy người bắt cá.”

“Chi bằng ngươi đốt luôn cho ta một vị Vương phu nhân, vậy thì dưới địa phủ suốt đời ta cũng không lo đói bụng!”

“Đám vàng đó cũng không phí của ngươi đâu, đợi khi ngươi xuống dưới, ta đã dùng tiền đẻ ra tiền, có thể trả cả vốn lẫn lời cho ngươi! Hầy, nghĩ thế này thì hay hơn, khỏi viết văn tế, viết luôn hôn thư cho ta đi!”

Hôn thư! Hàn Thời Yến suýt nữa bị nghẹn, vội đưa tay che miệng, ho sặc sụa một hồi mới đỡ.

“Ngươi đúng là biết tính toán, lại nghĩ ra được cái vụ buôn bán lời không cần vốn này!”

Cố Thậm Vi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn sang lá cờ bụi gai của đoàn thương nhân với ánh mắt ngưỡng mộ… Giá mà nàng sinh ra sớm một chút thì tốt biết bao, đâu đến lượt Vương ngự sử!

Hàn Thời Yến chú ý đến ánh mắt nàng, trầm ngâm một chút rồi mở lời: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân. Nếu nàng thực sự muốn, Hàn gia ta của cải dư dả, nàng cứ việc lấy.”

Cố Thậm Vi không tiếp lời, mà nhìn về phía xa: “Trong sứ đoàn đã có người phóng ngựa rời đi, hẳn là quay về Biện Kinh báo tin. Không biết là Phó đại nhân cuối cùng đã vực dậy tinh thần, hay là vị Triệu Cẩn chân chính kia đang nắm quyền chỉ huy.”

Nói xong, nàng liếc mắt ra hiệu cho Sở Lương Thần. Hắn lập tức hiểu ý, gật đầu rồi rời khỏi hai người, quay trở lại hàng ngũ những người bị lưu đày.

Quan sai áp giải thấy hắn trở về nguyên vẹn, không mất tay gãy chân, thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nằm xuống đất tiếp tục ngủ khò khò.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khu lều trại lúc này đã khôi phục trạng thái bình thường. Chỉ là người tuần tra nhiều hơn hẳn, mỗi bước đi của Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đều thu hút vô số ánh mắt.

Có người trong đoàn thương nhân nhìn họ, có người trong đội quan binh áp giải, nhưng nhiều nhất vẫn là những ánh nhìn đến từ doanh trại của hai sứ đoàn kia.

Cố Thậm Vi chẳng để tâm, bước thẳng về phía đống lửa ngoài rìa doanh trại, nơi có Ngô Giang đang ngồi lặng lẽ.

Lửa hắt bóng lên gương mặt hắn, ánh sáng bập bùng làm nổi bật vẻ yên tĩnh khác thường ấy, không giống với Ngô Giang ngày thường chút nào.

Nếu không phải đã tận mắt thấy kẻ điều khiển rắn bị giết, Cố Thậm Vi suýt nữa đã nghi ngờ người trước mắt này, có phải vẫn là Ngô Giang không?

Lần gần nhất nàng thấy Ngô Giang trầm tĩnh và sâu sắc thế này… chính là lúc Hàn Thời Yến hỏi hắn về nguyên nhân cái chết của Mã Hồng Anh, còn nàng thì đang lén nghe bên tường.

Mã Hồng Anh rốt cuộc đã chết như thế nào? Miên Cẩm… có phải là người nhà họ Mã?

Cố Thậm Vi còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên thấy Ngô Giang người vừa trầm lặng ban nãy ngẩng phắt đầu dậy, mặt mày hớn hở, đè thấp giọng mừng rỡ gọi: “Cố thân sự! Thời Yến huynh! Hai người cuối cùng cũng về rồi, bọn ta chờ mãi suýt ngủ gục mất!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.