🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Làm sao lão có thể thốt ra bốn chữ “bệnh cũ tái phát” đầy khí thế như vậy mà không biết xấu hổ chứ!

Cố Thậm Vi trong khoảnh khắc không biết phải nói gì, vừa rồi nàng còn thoáng giật mình, lo lắng Phó lão nhân bị Hàn Thời Yến mắng cho tức chết rồi cơ đấy!

Không ngờ, người ta còn biết diễn hơn cả Thang nhị lang!

Thang nhị lang chỉ diễn cảnh đưa tiễn người khác, còn lão đầu này thì diễn luôn cả cảnh tiễn chính mình.

Thấy ba người đi theo vào đều mở miệng chuẩn bị phản bác, Phó lão đại nhân vội xua tay: “Các người nghe lão phu một lời đã.”

Ông thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế, sau đó giơ tay lên, thuần thục đấm đấm lên đầu gối mình.

“Đây không phải lần đầu tiên lão phu xin từ quan. Khi điện hạ băng hà, ta đã từng xin từ chức. Nay triều đình đổi mới, như đám cựu thần Đông Cung chúng ta sớm đã không còn chốn dung thân.”

“Chẳng qua là Quan gia thấy mình đã già, lo lắng sau này chỉ còn một mình Triệu Thành kế vị, toàn bộ triều chính sẽ biến thành chốn mẫu tử họ độc quyền, nên mới để mấy lão thần chúng ta ở lại chiếm vị trí mà thôi.”

“Lòng lão phu đầy oán giận. Tuy Thái tử không có tài trị quốc an bang, nhưng cũng là người có thể giữ vững giang sơn. Tính tình y nhu nhược, tuyệt không thể làm ra chuyện nghịch luân giết cha cướp ngôi. Rõ ràng là trúng kế người khác.”

“Chỉ là thắng làm vua, thua làm giặc. Giờ lão phu có nói gì cũng vô dụng.”

Lời nói của Phó lão đại nhân mang theo vài phần bi ai.

Đông Cung trước kia vững như bàn thạch, trong triều có không ít lão thần giữ vững chính thống, thân cận với Thái tử. Ông từng ngồi ở vị trí của Triệu Cẩn, sau đó lại vào cả viện Trung Mật, những ân oán giữa phương Bắc và Đại Ung, ông đều tường tận.

Khi đó, Quan gia còn đang dốc sức bồi dưỡng Thái tử, đã để ông giảng giải những vòng vo uẩn khúc trong đó cho Thái tử nghe.

Lúc ấy ông hận sắt không rèn thành thép, chỉ cảm thấy tính tình Thái tử yếu đuối, không thành đại sự. Lại không giỏi trị người, thiếu tâm cơ.

Ngay cả Tô Quý phi cũng biết dùng Phúc Thuận công chúa để kéo gần quan hệ với Hàn gia, muốn thâm nhập vào nhóm người của Hàn Thời Yến và Ngô Giang. Vậy mà Thái tử thì lại không dám nói, không dám bước, cuối cùng chỉ có tình nghĩa quân thần, không có tình bạn thực sự.

Bao nhiêu lần nằm mộng giữa đêm, ông đều hận không thể bắt nhi tử họ Hàn đến chích máu nhận thân, xem trong số đó có phải là chân mệnh thiên tử thất lạc của Quan gia không… Như vậy thì có thể đổi được một người kế vị có tài.

Nhưng thật sự đến ngày ấy, khi ông thấy Thái tử ngã gục trong vũng máu trên Ngọc Đài.. Ông lại hối hận khôn cùng, thậm chí còn nghĩ, có phải do ông ngày ngày trăn trở, miệng lưỡi lải nhải, mới hại chết đứa trẻ tuy bất tài nhưng tâm địa lương thiện đó hay không.

Phó lão nhân nghĩ đến đây, lại đấm đấm chân mình.

Trên đầu gối ông buộc một tấm đệm, trong đó nhét một túi thuốc thảo dược từ lâu đã hết tác dụng, nhưng ông vẫn không thay ra.

“Phó lão sư, ta thấy ngài vừa trở trời là chân lại đau, ta đã bảo Đơn thái y kê cho thuốc, may thành đệm bao đầu gối, ngài mang vào sẽ đỡ hơn chút.”

Phó lão đại nhân lắc đầu, xua đi âm thanh trong đầu, “Lão phu đã là người vô dụng, thật sự không còn khí thế để tranh đấu với người ta nữa…”

Hàn Thời Yến nghe vậy bật cười lạnh, “Nói thẳng là ông sợ chết đi, ba người bọn ta đợi chê cười ngài lâu rồi mà còn chưa chờ được đây. Củ cải già còn chiếm chỗ? Củ cải già thì cũng có thể làm dưa muối, phơi khô hay nấu canh đó.”

Mặt Phó lão đại nhân đỏ bừng, tức tối chỉ vào Hàn Thời Yến: “Ngươi nói chuyện sao mà độc miệng vậy? Bảo sao trước kia mỗi lần Thái tử đến tìm ngươi, về đều khóc một trận. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì phải mắng chửi nhau như thế?”

Hàn Thời Yến liếc ông một cái, “Ngự Sử mà không độc miệng, lẽ nào học ngài làm củ cải thối à?”

Phó lão đại nhân cứng họng, bất lực xua tay, dài thở một tiếng.

Rồi ông quay sang nói với Ngụy Trường Mệnh đứng cạnh ông bất động như khúc gỗ: “Quan gia hẳn đã đưa mật chỉ cho ngươi rồi, nếu ta có mệnh hệ gì, thì để Hàn ngự sử đi sứ Bắc triều, bàn chuyện nghị hòa phải không?”

Lời ông vừa dứt, Ngụy Trường Mệnh lập tức lộ vẻ hốt hoảng.

Đôi mắt trợn tròn của hắn  đã bán đứng tất cả, trừ Ngô Giang, ai trong phòng cũng lập tức hiểu ra lão đại nhân đoán đúng rồi.

Phó lão đại nhân thấy vậy, khẽ cười, vuốt vuốt chòm râu dê, “Lão phu đã biết là như thế. Quân thần bao năm, ta hiểu tính ngài ấy. Trong triều này, người hắn có thể tin tưởng thật sự không có mấy. Ngài ấy để ta làm chủ sứ, lại không giao cho ngươi nhiệm vụ gì, chính là hiểu rõ tính cách của chúng ta.”

“Ta buông tay không quản, thì ngươi tất sẽ chen vào. Nếu nghị hòa thành, công là của ngươi; nếu thất bại, tiếng xấu do ta gánh.”

“Quan gia vốn là người mâu thuẫn, muốn ngươi lập công lại cũng muốn bảo vệ ngươi khỏi thiệt thòi.”

“Nhưng Hàn Thời Yến, ngài ấy cũng đề phòng ngươi, công nhỏ thì được, công lớn thì không. Trong triều không thể có quá nhiều người họ Hàn nắm quyền cao. Ngươi muốn làm Ngự Sử, có lẽ Quan gia và cả Hàn gia đều đã thở phào nhẹ nhõm.”

Hàn Thời Yến không phản bác, chỉ chăm chú nhìn Phó lão đại nhân.

“Không sao, Hàn mỗ chỉ muốn làm điều mình cho là đúng, còn người khác… đặc biệt là người như Phó đại nhân nghĩ gì, ta hoàn toàn không quan tâm.”

Phó lão đại nhân sững lại, cười khổ một tiếng, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Trong trướng đột nhiên tĩnh lặng, Ngụy Trường Mệnh như bừng tỉnh, sờ trong ngực lục lọi, lấy ra một cuộn thánh chỉ, gãi đầu: “Phó đại nhân, thánh chỉ này nói đợi sau khi ngài chết, Hàn ngự sử mới có thể tiếp nhận…”

Phó lão đại nhân nhìn Ngụy Trường Mệnh, vừa tức vừa buồn cười, thật sự là thế đạo suy đồi, lòng người bạc bẽo. Đám trẻ bây giờ sao ai nấy đều chọc tức người khác thế này!

“Vậy lão phu đi chết một cái bây giờ nhé?”

Ngụy Trường Mệnh không đáp, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói: “Cũng không phải không được”, để hắn có thể rút thánh chỉ ra ngay!

Phó lão đại nhân tức đến nghẹn ngực, xoa xoa tim mình, chỉ hận không thể móc ra một nắm thuốc!

“Nếu ngài thực sự sợ chết, thì càng không nên quay lại Biện Kinh. Từ Dật chết, phủ Lỗ Quốc công và Hoàng Thành tư chắc chắn sẽ xung đột. Ngài quay về giữa cơn bão, sơ sẩy một chút là bị xé xác ngay.”

“Ta là Ngự Sử, không cần lập công trạng gì, chỉ cần làm tròn trách nhiệm ngôn quan là được. Ngài giống như lúc nãy, tinh thần lên một chút thì cũng coi được. Làm không tốt, Hàn mỗ sẽ lập tức mắng kịp thời.”

Phó lão đại nhân ngẩn người, sắc mặt dịu xuống vài phần, ông lắc đầu, lại vuốt vuốt râu, “Ta về Biện Kinh là để ngăn phủ Lỗ Quốc công và Hoàng Thành tư đánh nhau. Giờ Đại Ung thù trong giặc ngoài, hậu phương không thể loạn nữa.”

“Sức lực ta có hạn, trước khi cáo lão hồi hương, e là chỉ làm được việc cuối cùng này thôi.”

Cố Thậm Vi không biết nói sao để diễn tả tâm trạng mình.

Phó lão đại nhân nhìn qua, rõ ràng đã quyết ý.

Ánh mắt nàng khẽ động, trực tiếp hỏi: “Vừa rồi ta thấy ánh mắt Phó đại nhân nhìn người điều khiển rắn kia không đúng lắm, ngài nhận ra nàng ta?”

Phó lão đại nhân ngạc nhiên nhìn qua, do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Cô ta là Cảnh cô, trước kia ta từng gặp trong Đông Cung.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.