“Tà thuyết ngụy biện!”
Hàn Thời Yến chau mày, liếc nhìn Ngô Giang bằng ánh mắt đầy khinh miệt. Từ khi họ rời Biện Kinh đi về phương Bắc, tên này càng lúc càng trở nên hồ đồ khó lường.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt trầm xuống. Khi biết ba người bọn họ phải đến Bắc triều, hắn đã đặc biệt vào cung yết kiến Quan gia. Việc hắn đi Bắc quan thì không sao, nhưng Cố Thậm Vi còn phải ở lại Biện Kinh tiếp tục tra án, mà Ngô Giang thì… Quan gia đã quên lý do vì sao Ngô Giang từ doanh trại lui về Biện Kinh, nhưng hắn thì nhớ rất rõ.
Nơi đó đối với Ngô Giang là địa ngục, là ác mộng. Bên ngoài biên giới, dưới lớp giáp trụ của mỗi binh sĩ Bắc quan đều là huyết hải thâm cừu với hắn.
Hắn buộc phải rời khỏi nơi đó, giờ đây lại bắt buộc phải quay trở lại.
Chỉ tiếc rằng, Quan gia lúc ấy đang nổi giận, chớ nói là nghe hắn khuyên, ngay cả mặt cũng không gặp được.
Ngô Giang rõ ràng đã quen với ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thời Yến, cười hì hì nhích sang một bên, đứng cạnh Cố Thậm Vi, cười nói:
“Cố thân sự nhìn xem Thời Yến huynh trợn mắt đến mức lồi cả tròng ra ngoài rồi!”
“Khi chúng ta tới Bắc triều, cứ giấu một cây kim độc vào mắt hắn, hắn chỉ cần trừng mắt với tiểu hoàng đế kia một cái, rồi một mũi kim bay ra, trúng ngay yết hầu! Ba chúng ta coi như rửa được nỗi nhục, lập công hiển hách!”
Hàn Thời Yến nghe mà tức đến nghiêng người muốn ngã!
Lo lắng của hắn hoàn toàn là uổng phí, hắn còn tưởng Ngô Giang trở lại biên quan sẽ bị k*ch th*ch đến phát cuồng? Ai ngờ tên này từ trong bụng mẹ đã điên sẵn rồi!
Phó đại nhân đứng trên cao nhìn ba khuôn mặt tràn đầy sinh khí bên dưới, trong lòng thoáng yên ổn trở lại.
Đại Ung dù có trăm ngàn điều chưa phải, nhưng có một điểm vượt trội, đó là vĩnh viễn không thiếu những kẻ hậu bối có thể vượt qua lớp tiền bối trước đó.
Ông nghĩ vậy, liền bước đến bên giường, lấy ra một chiếc hộp gỗ từ mép gối sứ, đi đến, trao vào tay Hàn Thời Yến.
Hàn Thời Yến đón lấy, ôm vào ngực, ánh mắt cũng theo hướng nhìn của Phó lão đại nhân nhìn ra ngoài, phía Đông mặt trời đã lên cao.
Những chiếc lều trại trong doanh địa đã được tháo dỡ, chất lên xe ngựa. Đoàn thương đội của Vương phu nhân ở không xa không biết đã rời đi từ lúc nào. Khu vực mà đám người bị lưu đày từng chiếm cứ giờ đây trống không, xung quanh đột nhiên trở nên rộng rãi thoáng đãng.
Phó lão đại nhân hơi lưu luyến thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía ánh dương, ông xoay người hành lễ với Ngụy Trường Mệnh đang theo sát bên cạnh:
“Đa tạ Ngụy chỉ huy sứ đã hộ tống, không biết ngươi có điều gì muốn lão phu nhắn lại cho Hoàng Thành sứ chăng?”
Ngụy Trường Mệnh cuống quít lùi sang một bên: “Không cần, không cần! Ta sợ trong miệng ngài có độc, phun thẳng vào mặt đại nhân chúng ta! Dù sao thì…”
Dù sao thì, phế Thái tử chính là bị Trương Xuân Đình chém chết trước Ngọc Đài.
Nói cho cùng, Phó lão đại nhân với Hoàng Thành tư nên có mối thâm thù đại hận mới đúng.
Phó lão đại nhân trong lúc nhất thời không phản ứng lại, Ngô Giang thì đã hăng hái lao tới, nắm chặt tay Ngụy Trường Mệnh, hoàn toàn quên mất hôm qua còn bị người này đánh cho tím mặt bầm mũi, lúc này lại như kẻ tri âm lâu ngày gặp lại, vẻ mặt hối tiếc vì không quen biết sớm hơn: “Cao minh! Kế sách này của Ngụy huynh cùng chiêu bắn độc bằng mắt của ta, thật đúng là không hẹn mà cùng ý nghĩ!”
Vẻ mặt Ngụy Trường Mệnh chán ghét đẩy hắn ra: “Phun độc bằng miệng còn được, chứ mắt thì bắn sao được kim độc! Ta với ngươi khác nhau một trời một vực!”
Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi nhìn hai tên ngốc kia sắp choảng nhau, sắc mặt đồng loạt đen như than.
Thật mất mặt! Triều đình mà có những đồng liêu như vậy, chẳng trách thiên hạ đồn đại Đại Ung sắp diệt vong, không thế thì sao mấy tên ngốc này làm quan được?
Hai người cùng nghĩ, không hẹn mà đồng thời rảo bước ra ngoài doanh trại.
Đoàn xe ngựa cùng khởi hành từ Biện Kinh chia làm hai ngả, một chiếc xe ngựa, một cỗ quan tài, quay đầu chuyển hướng.
Phó lão đại nhân hiển nhiên đã sớm bàn bạc xong xuôi với Tôn Tư Vũ, chuẩn bị sẵn cho việc quay về Biện Kinh từ trước. Ông thong thả bước tới xe ngựa, lúc sắp lên xe lại quay về phía Hàn Thời Yến, cúi người thật sâu hành lễ một cái.
Rồi không ngoảnh đầu lại, bước lên xe rời đi.
Chỉ một đoạn xe ngựa ngắn ngủi, lại mang theo cảm giác tiêu điều lạnh lẽo.
Cố Thậm Vi nhìn theo, hít hít mũi. Trong doanh địa, bữa sáng với bánh hấp tròn đã làm xong, hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào mũi nàng. Nàng quay đầu nhìn Hàn Thời Yến: “Phó lão đầu miệng nói nghe hay như hát, nhưng sao ta cứ cảm thấy ông ta là đang tháo chạy giữa trận tiền?”
“Không chừng giờ ông ta đang ngồi trong xe hát ‘Xuân về Giang Nam’, rồi còn nhảy nhót trên nắp quan tài của Từ Dật. Đợi khi vào đến Biện Kinh, lại làm ra bộ dạng than khóc bi thương ‘ôi chao ta xin quy tiên’…”
Không phải nàng đoán mò, mà thật sự lão già kia đi quá nhanh, đến mức bốn chữ “thoát khỏi hố lửa” như muốn dán thẳng lên sau gáy!
Khóe miệng Hàn Thời Yến giật giật, mấy lời của Cố Thậm Vi khiến hắn tưởng tượng ra cảnh tượng quá sống động, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đầu óc mình như sắp hỏng mất.
Hắn lắc đầu, “Mặc kệ ông ta! Đại Ung ta, một tấc đất cũng không thể mất, cho dù là hố lửa, cũng là con đường mà chúng ta phải bước qua.”
Cố Thậm Vi sững người một chút, nàng quay sang nhìn Hàn Thời Yến.
Người này, dường như bất kể khi nào cũng không hề đánh mất bản thân, vĩnh viễn tỉnh táo biết rõ mình muốn gì, nên làm gì.
Trong đầu nàng nghĩ đến là chân tướng rõ ràng, còn trong đầu Hàn Thời Yến, là đại nghiệp của Đại Ung.
*
“Ta nằm mơ cũng không ngờ, chân mình có thể mọc ra bánh xe lửa hay sao mà mới vài hôm đã đến Tùng Mao Lĩnh rồi!”
“Suỵt! Ngươi không cần mạng nữa à, hiện giờ Hàn Diệt Môn cầm đầu đấy! Để hắn nghe thấy, chẳng phải sẽ bắt cả tổ tông ba đời nhà ngươi ra mà khóc chung sao!”
Xe ngựa vừa vào đến Hình Châu, đường xá liền bắt đầu khó đi. Ngọn núi Tùng Mao Lĩnh này thực ra không cao, nếu so với Hoa Sơn, Thái Sơn, chỉ như một đống đất con. Nhưng khổ nỗi ngọn núi này lại quá to, nếu vòng qua thì phải chậm mất hai ngày đường.
Cho nên, phàm là người có hộ vệ bảo vệ, gan lớn bản lĩnh cao, đều chọn đường vượt núi mà đi.
Từ khi sứ đoàn đổi người cầm đầu, cái lề lối rề rà ngày đầu thay đổi hẳn, suốt dọc đường đều phi nhanh không nghỉ, ngày đêm gấp rút tiến về phương Bắc.
“Chưa nghe câu ‘kẻ sĩ gặp binh, có lý nói không thông’ sao? Tuy miệng lưỡi Hàn Diệt Môn sắc bén, nhưng dù sao cũng chỉ là một thư sinh yếu ớt thôi mà.”
“Suỵt! Có phải ngươi bị yêu quái Tùng Mao Lĩnh mê hoặc rồi không? Hàn Diệt Môn yếu thì đã sao, bên cạnh còn có Cố Cạo Đầu đó! Cẩn thận bị nàng cắt xoẹt một cái!”
Tên thị vệ nói trước nghe xong, rùng mình một cái, không nhịn được kéo áo choàng sát vào người, hà hơi vào lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Ngươi nói linh tinh cái gì vậy, nghe mà dựng cả lông tơ lên! Tùng Mao Lĩnh nào có yêu quái chứ!”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn xung quanh. Chung quanh toàn là những thân tùng thẳng tắp vươn lên trời, lá rụng đầy đất không ai quét, dày như đệm trải dưới chân.
Rừng tùng cao lớn như chống trời, khiến tầm nhìn cũng trở nên chật hẹp hơn.
Đây không phải lần đầu bọn họ đi con đường này, cũng từng nghe không biết bao nhiêu lời đồn về yêu quái ở Tùng Mao Lĩnh. Hôm nay lại là một ngày u ám, giữa rừng núi như có sương mù bốc lên, cảnh vật mờ mờ ảo ảo.
Bọn họ ở cuối cùng của đoàn xe, nhìn ra xa đã không còn thấy xe đầu đoàn nữa.
Thị vệ co rụt cổ, cười gượng vài tiếng: “Cho dù thật sự có yêu quái thì sao? Cố đại nhân của chúng ta là trăm nhân trảm, ngàn nhân trảm, vạn nhân trảm! Yêu quái mà ngửi thấy mùi máu trên người nàng, chắc cũng sợ đến vãi cả nước tiểu, không dám bén mảng tới!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.