“Vậy sao? Ngươi quen biết những ai ở Đại Ung? Họ tên là gì, phong cách hành xử ra sao?”
Cố Thậm Vi hơi nâng cằm, nhìn sang Tiêu Vũ đeo nanh sói đối diện. Da hắn ngăm đen, thân hình vạm vỡ cao lớn, đầu đội chiếc mũ lông thú không rõ làm từ da loài vật nào. Thời tiết bây giờ đã khá ấm áp, vậy mà tên man nhân này vẫn không sợ đội mũ dày mà nổi rôm.
Nếu nói Hàn Thời Yến có vẻ lạnh lùng như gió sương, thì Tiêu Vũ lại toát ra thứ nhiệt tình quá mức, như một con bò điên đỏ mắt.
Nghĩ đến nhiệm vụ Ngụy Trường Mệnh giao phó, lúc Cố Thậm Vi nói chuyện với Tiêu Vũ cũng khách khí thêm đôi phần, không dùng những lời lẽ gay gắt sắc bén.
Thế nhưng, có lẽ bởi sự khác biệt trong giao lưu giữa hai nước, Tiêu Vũ hiển nhiên không nhận ra được sự khách khí ấy. Hắn ngẩn người một lúc, bị câu hỏi ngược bất ngờ của Cố Thậm Vi làm cho bối rối.
Tiêu Vũ gãi đầu qua lớp mũ da, ngượng ngùng cười khẽ: “Xin lỗi, thật ra ta cũng chẳng quen được mấy người Đại Ung. Chỉ là thầy dạy ta lễ nghi Đại Ung từng dạy rằng, muốn khen người thì phải nói vậy, ta chỉ như chim sẻ học đòi tiếng người, bắt chước mà thôi.”
Khóe miệng Cố Thậm Vi khẽ giật, đối diện với nụ cười chân thành kia, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Người như vậy, nếu không phải thật sự đơn thuần, thì chính là kẻ có tám trăm cái tâm cơ, giả heo ăn thịt hổ.
Hắn đã nói thế này, ai nghe mà chẳng đỏ bừng mặt vì ngượng? Dĩ nhiên, Cố Thậm Vi không phải hạng người bình thường đó, nàng chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.
“Chim sẻ có học thế nào cũng chẳng hóa thành vẹt được… Ừm, nếu ngươi nghe không hiểu thì cũng đừng tự trách. Người Bắc Triều các ngươi đều học tiếng quan thoại Đại Ung à? Ta thấy ba người còn lại theo hầu bên cạnh Lưu sứ thần chưa từng mở miệng nói một câu.”
Không rõ là Tiêu Vũ không nghe ra ý trào phúng trong giọng điệu của Cố Thậm Vi, hay là nghe ra mà không để tâm.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên không phải vậy, chỉ có một số ít quý tộc mới học. Ba người kia thật ra nghe hiểu, chỉ là không biết mở miệng nói. Ta họ Tiêu, ở Bắc Triều họ Tiêu là quý tộc, chắc hẳn Cố đại nhân cũng từng nghe qua?”
Cố Thậm Vi hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ cũng trở nên sâu thẳm.
Tiêu Vũ cười ha hả, đôi mắt trong trẻo, sáng như nước suối, ánh lên tỏ rõ khao khát nồng nhiệt không chút che giấu.
Cố Thậm Vi bỗng cảm thấy mình như bị dã thú nhìn chằm chằm vậy.
“Tiêu mỗ ở Biện Kinh mấy ngày, nghe danh ‘Đệ Nhất Hung Kiếm’ của Cố đại nhân đã lâu. Ta cũng biết chuyện phụ thân đại nhân là Cố ngự đới gặp nạn. Ở Bắc Triều chúng ta, nhân vật tài giỏi như phụ thân ngài, tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như vậy.”
“Mà việc đại nhân vì phụ thân báo thù, không chút nương tay nhổ tận gốc nhà họ Cố, lại càng khiến Tiêu mỗ kính phục không thôi.”
Cố Thậm Vi khẽ bật cười, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ lạnh lùng sắc bén: “Tai của quý tộc họ Tiêu quả thật lợi hại, chút gió thổi trên cành cây ven đường Biện Kinh cũng lọt hết vào tai.”
“Bắc Triều của ngươi miếu nhỏ đất hẹp, không chứa nổi pho tượng Phật lớn như ta.”
“Ngươi và Lưu Phù cũng không cần phải giở mánh khóe ly gián như vậy. Bản nhân ta chẳng ưa gì lũ chim sẻ ồn ào tự cho mình thông minh, thà ở lại Đại Ung, ngày ngày nhìn đám vẹt ngốc học nói còn hơn.”
Nói đến đây, Cố Thậm Vi nhướng mày, ánh mắt xếch lên nhìn Tiêu Vũ, mỉm cười trêu ghẹo:
“Phải rồi, là ‘vẹt học nói’, không phải ‘chim sẻ học nói’, Tiêu quý tộc lần này đã nhớ kỹ chưa?”
Tiêu Vũ nheo mắt lại, cười ha hả thành tiếng.
“Nhớ kỹ rồi! Đa tạ Cố đại nhân dạy bảo! Nếu Cố đại nhân đã dạy ta quan thoại Đại Ung, vậy ta có thể gọi ngài một tiếng ‘Cố phu tử’ chăng?”
Giọng Tiêu Vũ sang sảng, tiếng cười sảng khoái ấy khó mà khiến người ta làm như không nghe thấy.
Ngồi trong xe ngựa phía sau, Hàn Thời Yến cũng bất giác ngẩng đầu, dựng thẳng tai lắng nghe.
“Công tử, có phải ngài đã đổ giấm vào chum thuốc trị thương rồi không, ta vừa ngửi đã thấy ê răng cả lên rồi đây này!”
“Trường Quan! Ngươi mà còn nói thêm một câu nữa, ta lập tức đuổi ngươi trở về Biện Kinh!”
Trường Quan vừa đánh xe vừa thở dài ai oán, “Công tử chỉ giỏi dọa ta thôi! Nếu Trường Quan ta mà về thật, ai sẽ thay ngài trông chừng tên ngốc nanh sói kia? Công tử ngồi trong xe không thấy, chứ ta thấy rõ rành rành đấy, Cố thân sự đã trừng trắng mắt với hắn rồi!”
“Chỉ có điều… mặt người ta dày như tường thành, còn mặt công tử ngài thì mỏng như tờ giấy trắng…”
Hàn Thời Yến không lên tiếng. Cố Thậm Vi trợn trắng mắt với tên man nhân kia thật sao? Ngồi trong xe ngựa, hắn nhìn không rõ lắm.
Hàn Thời Yến trông thấy hai người phía trước vừa sóng vai vừa trò chuyện, phải cố gắng lắm mới kìm nén được cơn xúc động muốn bước ra.
Hắn còn nhớ như in dáng vẻ “qua cầu rút ván” của Cố thân sự… Bao lần bị nàng “lợi dụng”, “bỏ rơi”, chẳng thu được chút lợi lộc nào, mãi về sau, Cố nữ hiệp mới dần dần chịu tin tưởng hắn. Thế mà tên Bắc Triều kia vừa gặp đã muốn lấy lòng nàng, đúng là rỗi hơi tìm đường chết.
Có điều, Hàn Thời Yến lại suy nghĩ, ánh mắt rơi lên người Tiêu Vũ.
Lần này xuất sứ, Trương Xuân Đình cử hai đại tướng là Ngụy Trường Mệnh và Cố Thậm Vi cùng đi, tất nhiên là có thâm ý khác, chắc chắn còn nhiệm vụ nào đó quan trọng hơn cả chuyện nghị hòa.
Vậy thì, nhiệm vụ ấy… liệu có liên quan đến Tiêu Vũ?
Hắn đang mải mê suy nghĩ, bỗng cảm thấy một trận gió lướt đến, Cố Thậm Vi khi nãy còn đang cười nói rôm rả với Tiêu Vũ phía trước, giờ đang chui vào trong xe.
Thấy khuôn mặt nàng lướt tới, Hàn Thời Yến không tự chủ được mà dịch người sang bên, đổi tư thế, cố gắng che giấu vành tai đang đỏ bừng.
“Khát khô miệng rồi à? Uống thêm chén trà nữa nhé?”
Hàn Thời Yến vừa thốt ra câu đó, lập tức hận không thể tự vả cho mình một cái!
Quả nhiên, Cố Thậm Vi bĩu môi “chậc chậc” hai tiếng: “Hàn ngự sử từ bao giờ luyện được đôi mắt nhìn xuyên vách vậy? Ngồi trong xe cũng nhìn thấu ta đang nói chuyện với ai! Nếu đã thế, mai sau tới Vương đô, chúng ta cứ đứng luôn trong thư phòng của lão hoàng đế kia đi, cho ngươi tiện thể xem rõ tấu chương người ta viết những gì.”
Hàn Thời Yến thấy Cố Thậm Vi chẳng có vẻ gì khác thường, không biết nên thất vọng hay thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tiêu Vũ kia là con trai thứ ba của thân đệ Thái hậu Bắc Triều. Miếng nanh sói đeo trước ngực hắn là biểu tượng của dũng sĩ.”
“Đừng thấy hắn mặt mũi già dặn, trông như ngoài ba mươi, thực ra năm nay mới chỉ mười sáu tuổi, còn chưa chính thức nhậm chức trong quân đội. Lần này tới Biện Kinh, e rằng cũng giống như Từ Dật, muốn lập chút công lao, dọn đường cho tương lai theo nghiệp võ.”
“Giữa Bắc Triều và Đại Ung ta, sớm muộn gì cũng sẽ có đại chiến. Sau này, Tiêu Vũ rất có thể sẽ trở thành mối họa lớn.”
Cố Thậm Vi nhận lấy chén trà Hàn Thời Yến đưa, ngẩn người tới mức quên cả uống, đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Không phải chứ, ngươi nói ai mười sáu tuổi? Tên man nhân đeo nanh sói kia á?”
Nghe vậy, Hàn Thời Yến suýt nữa bật cười thành tiếng, chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, “Đúng thế, người Bắc Triều vốn trưởng thành sớm, bề ngoài già dặn hơn.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, tặc lưỡi đầy ngạc nhiên. Nàng lắc lắc đầu, nâng chén trà táo đỏ nhấp thêm một ngụm: “Đâu phải già dặn, rõ ràng là vừa sinh ra đã mười tám tuổi, qua thêm một năm thành ba mươi tám rồi đấy chứ… Mối họa ấy hả?”
Ánh mắt Cố Thậm Vi loé lên, giơ tay làm động tác mài dao lách cách.
Khóe miệng Hàn Thời Yến không nhịn được mà cong lên: “Không cần vội, bây giờ chưa phải lúc ra tay. Cứ đợi nghị hòa xong đã…”
Ngồi phía trước xe ngựa, Trường Quan nghe cuộc đối thoại này mà lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra sau gáy.
Hảo hán! Ai dám nói công tử nhà bọn họ là kẻ yếu đuối không biết võ nghệ? Dẫu Gia Cát Khổng Minh có sống lại cũng phải vỗ tay khen ngợi: “Trong lúc đàm tiếu, cột buồm thành bọt nước; chỉ mấy lời hờ hững, đầu kẻ địch đã rơi lả tả.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.