🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không trách hắn quá cẩn thận.

Ngô Giang đã đủ điên rồi, nếu mất rồi lại tìm lại được, rồi lại một lần nữa mất đi… Hắn thậm chí không dám tưởng tượng Ngô Giang sẽ điên đến mức nào!

Cố Thậm Vi đối với chuyện này chỉ mỉm cười, không tỏ rõ thái độ.

Nàng khẽ nhướng mày, nháy mắt với Hàn Thời Yến, rồi nâng nắp chén trà lên, nhẹ nhàng thổi một hơi. Bên trong, lát táo đỏ xoay tròn một vòng, sau đó lại trở nên yên ắng.

Nàng nhấp một ngụm nhỏ, nhiệt độ vừa vặn, không quá nóng cũng không quá nguội, ấm áp lan tỏa từ miệng đến tận đáy lòng.

“Nếu không Hàn ngự sử đoán thử xem, vì sao ta lại chọn lúc này để nói với ngươi những lời này?”

Tuy giờ nàng đã dành cho Hàn Thời Yến sự tin tưởng lớn lao, nhưng nàng vốn không phải người làm việc thiếu quy củ.

Hàn Thời Yến trầm ngâm giây lát, mắt khẽ mở lớn hơn đôi chút, đáp: “Nàng không muốn tiếp tục bị Miên Cẩm dẫn dắt, muốn giành lấy thế chủ động.”

Cố Thậm Vi búng tay một cái, thầm tán thưởng trong lòng: Quả nhiên làm việc với người thông minh thật dễ chịu.

Nàng vốn dĩ không phải kiểu người ngồi chờ chết hay trông mong vào vận may. So với việc ngửa mặt chờ trời đổ mưa, chẳng thà xông thẳng ra Đông Hải, túm lấy lão Long Vương kéo về làm mưa còn hơn! Đó mới là phong cách hành sự nhất quán của nàng từ nhỏ tới giờ!

Lo trước lo sau, sợ sói sợ hổ? Không tồn tại! Bởi vì nàng vừa có thể giết sói, cũng có thể mổ hổ.

“Ta chẳng quen biết Mã Hồng Anh, cũng chẳng thân thiết gì với nhà họ Mã, chẳng lẽ lại căng một tấm rèm, trên đó viết: ‘Mã Hồng Anh, đêm nay cùng nhau chui vào rừng nhỏ’ chắc?”

“Ta không ngại ồn ào, chỉ lo Ngô Giang tìm đến, lại lỡ tay đánh hắn thành tàn phế thôi.”

“Vả lại, người nàng tin chắc chắn không phải ta, cho nên ta muốn ngươi dùng ám hiệu mà chỉ ngươi và Mã Hồng Anh, hoặc mấy cô nương Mã gia mới hiểu được, để báo cho nàng biết rằng chúng ta đã nhận ra thân phận của nàng, mời nàng ra gặp mặt.”

Nghe lời Cố Thậm Vi, Hàn Thời Yến không vội đáp ngay.

“Nếu như chúng ta đoán sai, hoặc Miên Cẩm căn bản không có bám theo, thì cũng chẳng ai biết được ám hiệu chúng ta tung ra…”

Cố Thậm Vi ngửa đầu uống cạn chén trà táo đỏ trong tay, tiện tay đặt chén xuống bàn. Nàng xoa bóp cánh tay, nhớ lại lúc nãy giết đám thích khách, đến nỗi tay cũng tê dại, đúng là tổn thọ!

“Ngay cả Khương Tử Nha đi câu cá cũng đâu dám mơ lần nào cũng câu được cá lớn! Hàn ngự sử đừng tham lam quá!”

Chỉ là thử thôi, có mất gì đâu!

“Đoán trúng thì càng có lợi, nếu nàng thực sự là Mã Hồng Anh, lại chịu ra gặp mặt thì tốt! Nếu không với chúng ta cũng chẳng tổn thất gì. Đương nhiên, đây chỉ là đề nghị của ta, nếu Hàn ngự sử không muốn cũng chẳng sao.”

“Chúng ta dân luyện võ, thô lỗ quen rồi, chẳng có cái lý thuyết tôn trọng người chết gì đâu! Ta không có ác ý với Mã Hồng Anh, nếu có mạo phạm, Hàn ngự sử coi như ta chưa từng nói vậy.”

Chẳng những không có tư tưởng “không quấy rầy người chết”. Người trong võ lâm bọn họ còn thích nghiền nát xương, nuôi quỷ dưỡng hồn, nếu câu được tổ tiên về giấu trong nhẫn, thì cười đến không nhặt được mồm ấy chứ!

Hàn Thời Yến bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, khẽ lắc đầu với Cố Thậm Vi: “Hàn mỗ không phải hạng người cố chấp ngu ngốc. Đúng như Cố thân sự nói, thử một phen chẳng tổn hại gì. Nếu Hồng Anh thực sự còn sống… vậy thì thật tốt quá.”

“Chuyện này giao cho Hàn mỗ. Để ta suy nghĩ xem, có điều gì chỉ ta và Hồng Anh biết, mà Ngô Giang tuyệt đối không biết.”

Cố Thậm Vi hơi ngẩn ra, rồi lặng lẽ im tiếng.

Nàng nhìn sang Hàn Thời Yến. Lúc hắn nhíu mày, vẻ mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng, toát ra khí thế sắc bén hiếm thấy ở đám văn nhân Đại Ung.

Thì ra hắn do dự không phải vì cổ hủ cố chấp, mà là… hắn đang lo cho Ngô Giang.

Hắn sợ rằng nếu không câu được Miên Cẩm, mà lại khiến Ngô Giang bị k*ch th*ch thêm một lần nữa…

“Nhìn ta làm gì thế?” Hàn Thời Yến cảm nhận được ánh mắt của Cố Thậm Vi, cố nén khóe môi đang muốn nhếch lên và giọng hơi run hỏi.

Cố Thậm Vi xoa xoa cằm, thong dong đáp: “Ta cứ ngỡ Hàn ngự sử là nhi tử của Diêm Vương, nào ngờ ngươi cũng là Quan Âm Bồ Tát giữa nhân gian.”

“Nói thế nào nhỉ! Ngươi đối với Ngô Giang, cứ như đao phủ ban ngày chém người, đêm về lại thong thả thái rau vậy…”

Sắc mặt Hàn Thời Yến lập tức đen như đáy nồi.

Hắn sớm biết, từ miệng Cố Thậm Vi, tuyệt đối chẳng mong được nghe lời nào tử tế!

“Ta đây có mấy quyển sách, Cố thân sự nếu rảnh rỗi thì chịu khó đọc nhiều một chút!”

Cố Thậm Vi cười hì hì: “Ta đây cũng có mấy thanh kiếm, Hàn ngự sử rảnh thì đến đâm thử vài nhát xem sao!”

Vừa nói, nàng đột nhiên nhún người nhảy vọt xuống xe ngựa. Con tuấn mã màu hồng táo vừa trông thấy chủ nhân, liền mừng rỡ vẫy đuôi chạy lại, còn không quên quay đầu liếc mắt đầy đắc ý về phía cửa xe ngựa.

Hàn Thời Yến nhìn theo bóng nàng, tay đưa ra muốn ngăn lại nhưng rồi lại buông xuống.

“Công tử, hối hận rồi phải không? Có phải đang muốn tự vả cho mình mấy bạt tai không? Cố thân sự ấy à, khinh công giỏi lắm đấy! Cứ như Hằng Nga bay lên trời ấy! Công tử nghĩ mà xem, Hằng Nga đã bay lên cung trăng rồi, Hậu Nghệ có đuổi theo được không? Chức Nữ đã bay về trời, Ngưu Lang có…”

Hàn Thời Yến nghe tiếng lải nhải bên tai, không nhịn được thấp giọng mắng: “Trường Quan, ngươi câm miệng thì không ai tưởng ngươi câm đâu!”

Ngồi trước đánh xe, Trường Quan nghe vậy giơ tay làm động tác che miệng, vẻ mặt hối lỗi.

“Ta biết rồi, công tử đã dặn, cho phép ta theo cùng, nhưng trên đường phải ngậm miệng như người chết!”

Cuối cùng tai Hàn Thời Yến cũng được yên tĩnh. Nhưng chẳng mấy chốc, Trường Quan lại nhịn không được lẩm bẩm:

“Công tử, không phải ta nói ngài, ngài thông minh một đời, hồ đồ một khắc! Cố thân sự đâu phải mắng ngài, rõ ràng là đang khen ngài mà! Khen ngài dịu dàng thiện lương như Bồ Tát vậy đó…”

“Nếu ngài còn cứ ăn nói thiếu suy nghĩ thế này, coi chừng Cố thân sự bị người ta đoạt mất đấy!”

“Ngài xem cái tên họ Ngụy kia với Cố thân sự chẳng khác nào một cặp song sát! Còn cái tên đeo nanh sói kia, nhìn Cố thân sự mà mắt sáng rực, chỉ thiếu nước ngửa mặt gáy lên ‘gô gô gô’ thôi!”

“Họ Trường kia!” Hàn Thời Yến tức giận quát.

Cái tên ngốc nghếch này, còn dám chê người khác không có đầu óc! Ngửa mặt gáy “gô gô gô” rõ ràng là gà trống chứ còn gì!

Trường Quan vội vàng câm nín, không dám hé răng nữa. Nhưng lúc này Hàn Thời Yến lại bắt đầu bực bội.

Hắn giận không phải vì Cố Thậm Vi, mà là giận chính mình.

Hắn nào phải đao phủ gì, rõ ràng chỉ là một kẻ bất tài vô dụng mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến đưa tay đặt lên ngực mình.

Vừa rồi lúc bị Cố Thậm Vi chăm chú nhìn, hắn chỉ cảm thấy tim mình đập như trống trận, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được gì.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, vén rèm cửa sổ xe ngựa, để gió ngoài trời ùa vào, xoa dịu tâm trí rối bời.

Trong lúc Hàn Thời Yến mải chìm trong suy nghĩ, thì Cố Thậm Vi đang cưỡi ngựa lại bật cười ha ha. Nàng v**t v* bờm ngựa, ghé sát vào tai con ngựa hồng, khẽ thì thầm: “Thấy chưa, miệng ta còn lợi hại hơn cả Ngự Sử! Từ nay ta không gọi là Đệ Nhất Hung Kiếm nữa, mà là Đệ Nhất Hung Miệng!”

Con ngựa hồng đắc ý vặn vẹo mông, hí lên một tiếng vui vẻ!

“Tuy ngươi không phải giống thuần chủng, nhưng linh tính lại hơn hẳn ngựa thường! Đúng là hiếm có! Quả là một con tuấn mã tốt!”

Cố Thậm Vi ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói bất ngờ phát ra, bắt gặp trước ngực người nọ đeo một chiếc nanh sói.

“Đúng vậy, là chiến hữu tốt nhất của ta!”

Cố Thậm Vi chưa từng có ý hạ thấp nó để làm ra vẻ khiêm tốn. Hồng mã quả thực rất có linh tính, nàng vô cùng tự hào về nó.

Ánh mắt của kẻ đeo nanh sói cũng chính là Tiêu Vũ nhìn nàng càng thêm nóng bỏng. Hắn vỗ nhẹ vào ngựa, sóng vai cùng Cố Thậm Vi mà đi: “Phong cách của Cố đại nhân thật không giống chút nào với những người Đại Ung mà ta từng quen biết.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.