🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi mở bức thư ra, nhưng không vội đọc ngay, mà trước tiên dò tìm chữ “Nhữ” trong thư. Thấy nét cuối cùng của chữ đó hơi ngoặt một vòng, nàng mới yên tâm, xác nhận đúng là bút tích của Lý Minh Phương.

Không thể trách nàng quá mức cẩn trọng. Thực sự thì hiện tại tuy nhìn bề ngoài sóng yên biển lặng, nhưng cả Đại Ung đã sớm ngầm ngầm giăng đầy nguy cơ.

Nàng đã từng bị ám sát không chỉ một lần, ai biết được bức thư quái gở này có phải do kẻ nào giả mạo Lý Minh Phương để đưa đến, âm mưu đoạt mạng nàng hay không.

Ba năm nay, nàng chính là dựa vào sự gan dạ cùng cẩn trọng mới có thể sống sót đến giờ.

Nghĩ vậy, nàng liếc nhìn bức thư, đồng tử chợt co rút lại, lập tức ra hiệu tay cho An Tuệ, mũi chân điểm nhẹ, phóng vội về phía doanh trại.

Người trong sứ đoàn hành động rất nhanh, chỉ trong chớp mắt lều trại đã được dựng xong, gã đầu bếp thì đang gánh chiếc nồi sắt to tướng, hương thịt nồng đậm tỏa khắp nơi.

Bước chân Cố Thậm Vi không hề dừng lại, xông thẳng vào lều của Hàn Thời Yến.

Trong trướng không thấy bóng người, chỉ có ngọn đèn nhỏ thắp trên án thư, cuốn sổ nhỏ mà Triệu Cẩn trước đó đưa cho Hàn Thời Yến cũng đang mở ra, bày một nửa trên mặt bàn.

Đột nhiên, sau bức bình phong vang lên tiếng loảng xoảng như vật gì rơi xuống đất, Cố Thậm Vi theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy ánh đèn hắt lên bức bình phong thêu cảnh sơn thủy, in rõ bóng một người đang luống cuống tay chân.

Hàn Thời Yến dường như đang cúi xuống nhặt đồ, nhưng lại không biết đụng trúng thứ gì, làm vang lên thêm một trận loảng xoảng nữa.

“Cố Thậm Vi, nàng đợi một lát hẵng vào.”

Cố Thậm Vi nghe tiếng Hàn Thời Yến đầy vội vã, bèn tặc lưỡi hai tiếng: “Yên tâm, ta không có hứng xem trò rối bóng, sẽ không thèm nhìn ngươi đâu.”

Vừa dứt lời, lại thấy ánh đèn sau bức bình phong vụt tắt, biến thành một góc tối đen như mực.

Hàn Thời Yến lúc này khoác áo ngoài, bên trong chỉ mặc trung y, đai lưng còn chưa kịp buộc, mái tóc hơi ẩm, cả người toát ra vẻ sinh động đầy hơi thở phàm tục, khác hẳn ngày thường.

Cố Thậm Vi nhìn đến ngẩn người, lại nhớ tới lời mình vừa nói, khóe miệng không khỏi co rút.

Nếu vừa nãy Hàn Thời Yến thực sự đang tắm rửa thay y phục sau bình phong, vậy chẳng phải nàng như kẻ lưu manh thô lỗ, ức h**p tiểu nương tử yếu ớt tay không thể trói gà rồi sao?

Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía một góc trướng: “Ngụy Trường Mệnh, ra đây, Hoàng Thành tư biến động rồi.”

Đồng tử Hàn Thời Yến lập tức co rút dữ dội, hắn giật mạnh đầu nhìn theo ánh mắt của Cố Thậm Vi, thấy góc doanh trướng vốn bình thường kia đột nhiên vặn vẹo, giật giật mấy cái.

Hàn Thời Yến chớp chớp mắt, thấy đầu của Ngụy Trường Mệnh như “trôi” lơ lửng giữa không trung, hắn lầm bầm vài câu, lắc lắc tay nải bọc bằng vải y hệt lều trướng, rồi nhảy phốc từ trên đó xuống.

“Vậy ngươi bám theo ta từ lúc nào? Ngươi ở trong trướng của ta từ đầu tới giờ?”

Ngụy Trường Mệnh gãi đầu, bị sự kích động của Hàn Thời Yến dọa cho giật mình: “Cố Thậm Vi vừa rời đi, ta liền bám theo mà! Nhiệm vụ của ta là đảm bảo ngươi không bị người ta chặt ra từng khúc, nhỡ đâu… còn phải thu dọn xác nữa! Ít nhất trong hai ta phải có một người ở bên cạnh!”

“Ngươi trò chuyện với Triệu Cẩn, chẳng phải y như đôi đũa cắm trước cửa sao? Ta còn lo gió to thổi ngươi ngã, cố ý đứng chắn gió cho ngươi đấy…”

Hắn vừa nói vừa như chợt nhớ ra điều gì, bừng tỉnh vỗ trán: “Ngươi lo ta nhìn thấy ngươi thay y phục? Ha ha! Quan gia lật thẻ bài triệu ai thị tẩm còn chẳng né tránh bọn ta cơ mà…”

Ngụy Trường Mệnh nói như ngựa đua, một mạch tuôn ra hết.

Tới lúc nói đến đây, hắn mới chậm chạp nhận ra, vội vàng đưa tay che miệng, cẩn thận len lén nhìn Hàn Thời Yến: “Chuyện này… có thể nói ra được không?”

Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, nói được hay không, chẳng phải ngươi cũng đã buột miệng nói rồi sao?

Hắn lười để ý tới Ngụy Trường Mệnh, trực tiếp quay sang nhìn Cố Thậm Vi: “Hoàng Thành tư sao lại biến động? Chẳng lẽ là Trương Xuân Đình xảy ra chuyện?”

“Phi phi! Đại nhân nhà ta sao có thể gặp chuyện! Nếu Trương đại nhân có biến, ta làm sao không nhận được mật tín của Lý Tam Tư?”

Ngụy Trường Mệnh nói đến đây, thu lại bộ dáng tươi cười giỡn cợt ban nãy, ánh mắt khóa chặt lấy Cố Thậm Vi, tràn đầy chất vấn.

Cố Thậm Vi lại chỉ khẽ lắc đầu: “Trương Xuân Đình cùng Lý Tam Tư đều bị giam vào đại lao. Sau cái chết của Từ Dật, Lỗ quốc công phu nhân phát điên, mụ điên ấy dám làm loạn ngay bên ngoài Sơn Miếu, điên cuồng hơn những gì chúng ta tưởng tượng rất nhiều.”

“Phó lão đại nhân dùng máu vấy Kim Loan điện, muốn lật lại vụ án của phế thái tử. Nhưng ngờ đâu lại bị kẻ khác mượn cớ, biến thành thanh đao đâm vào Trương Xuân Đình.”

“Ở thành Biện Kinh ta gây náo loạn long trời lở đất, danh tiếng để cả tai Quan gia, khiến đám quan lại tham ô rác rưởi kia vì e ngại thanh kiếm trong tay ta mà không dám thở mạnh. Vậy mà lần này chúng ta vừa rời khỏi kinh thành, bọn họ đã nắm lấy cái cớ nữ tử không thể làm quan mà công kích Trương đại nhân.”

Nói đến đây, Cố Thậm Vi liếc nhìn Hàn Thời Yến một cái.

Lý Minh Phương vốn chẳng hiểu gì về triều chính, bức thư này nếu nói là nàng ấy viết, chi bằng nói là công công của nàng, Giang tể tướng mượn tay nàng để viết ra.

Hàn Thời Yến còn chưa kịp mở miệng, Ngụy Trường Mệnh đã vung dao găm ra, gương mặt lo lắng nhìn Cố Thậm Vi: “Cẩu hoàng đế kia khi cần thì dùng chúng ta làm dao, lúc hết giá trị thì quay sang diệt trừ! Nay thỏ chết chó săn bị nấu… lần này lại lấy các ca ca của ta ra làm vật hi sinh!”

“Khó trách Lý Tam Tư từng khuyên Trương ca nên rút lui kịp thời… lần này, quả nhiên bị y đoán trúng.”

Ngụy Trường Mệnh vừa nói vừa bước lên một bước: “Cố Thậm Vi, ngươi có thể trả thù nhà là nhờ Trương đại nhân cất nhắc. Về tình về lý, ngươi đều mang nợ ân nghĩa to lớn với Trương đại nhân. Lỗ quốc công phủ nhằm vào Trương đại nhân, cũng bởi vì có cả phần ta. Chúng ta đều nợ ngài ấy một mạng.”

“Người giang hồ lấy báo thù đền ân làm lẽ thường. Nay đại nhân gặp nạn, ta phải giết trở lại Biện Kinh, phá thiên lao cứu họ ra ngoài. Cố Thậm Vi, ta chỉ hỏi ngươi một câu đi hay không đi?”

Lúc này, Ngụy Trường Mệnh đâu còn nửa phần bộ dạng thiếu niên líu lo lắm mồm như trước.

Ánh mắt hắn sắc lạnh, tựa như con hổ giả dạng mèo cuối cùng đã hiện ra bộ mặt dữ tợn.

Vẻ mặt Ngụy Trường Mệnh đầy sát khí nhìn Hàn Thời Yến, siết chặt dao găm, chỉ thẳng về phía hắn: “Hoàng đế là cữu phụ của hắn. Nếu bắt được hắn, có thể đổi lấy đại nhân cùng Lý Tam Tư ra ngoài. Nếu cẩu hoàng đế không chịu đổi, ta sẽ giết thẳng vào hoàng cung…”

“Nếu Trương Xuân Đình chết, Ngụy Trường Mệnh ta cũng quyết không sống một mình!”

Nghe vậy, Cố Thậm Vi giơ tay, thẳng thừng tát một cái lên trán Ngụy Trường Mệnh.

“Bốp” một tiếng vang dội trong trướng, đánh cho Ngụy Trường Mệnh sững người, ngay cả Hàn Thời Yến cũng trợn tròn mắt.

Cho nên võ phu các ngươi, đối thoại với nhau đều như thế sao?

“Giờ chưa phải lúc ngươi đâm đầu đòi chết! Ngươi bớt kích động đi chút! Lương Sơn Bá chết, Chúc Anh Đài còn chưa vội hóa bướm như ngươi đâu.”

“Hơn nữa ta chỉ nói Trương đại nhân bị tống vào đại lao, Biện Kinh sắp đổi triều đổi ngôi, chứ đã bảo người bị định tội chém đầu bao giờ!”

“Ngươi theo Trương đại nhân lâu như vậy, còn chưa hiểu sao? Ngài ấy có thể làm Hoàng Thành sứ, đâu phải dựa vào một gương mặt đẹp?”

Ngụy Trường Mệnh ôm lấy trán bị đánh, lửa giận trong mắt cũng giảm bớt đôi phần.

“Đại nhân đúng là lợi hại, nhưng mà… chịu không nổi cả triều văn võ bỉ ổi, lỡ như có chuyện thì sao?”

Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu… bởi vì Trương đại nhân và Lý Tam Tư đã biến mất không tung tích ngay trong đại lao rồi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.