🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ám sát Tiêu Vũ?” Hiển nhiên Ngụy Trường Mệnh vẫn chưa ngốc đến tận cùng.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, lập tức hiểu ra dụng ý của Cố Thậm Vi.

Trong Hoàng Thành tư có nội gián, Trương Xuân Đình và Lý Tam Tư đều biến mất, Hoàng Thành tư như rắn mất đầu. Kinh Lệ cùng những người khác đều không có ai truyền tin đến, điều này chứng tỏ bọn họ hoặc là đã bị khống chế, hoặc là tin tức phát ra đã bị chặn lại.

Cho dù kẻ tạm thời tiếp quản Hoàng Thành tư không phải nội gián, thì việc nội gián có thể tiếp xúc với việc truyền tin là chuyện chắc chắn.

“Tin giả ngươi bảo ta truyền đi, không phải để cho Trương đại nhân xem, mà là để cho nội gián xem.” Ngụy Trường Mệnh chắc chắn nói.

Cố Thậm Vi liếc hắn một cái: “Não còn chưa để quên ở Biện Kinh, mang theo bên người là tốt.”

“Có người muốn mưu nghịch, tất nhiên không hy vọng vào thời điểm này Đại Ung và Bắc Triều thành công đàm phán, tốt nhất là khai chiến giữa hai nước. Hiện tại, đại quân phương Bắc của Đại Ung đang dồn trọng tâm vào chiến trường Tây Bắc, nếu thêm chiến sự với Bắc Triều, ắt phải điều binh từ nơi khác.”

“Đến lúc đại quân bị cầm chân ở Bắc Quan, nếu Biện Kinh lại đại loạn, thì sẽ không kịp điều quân viện binh. Trong ngoài đều loạn, ấy chính là cơ hội tốt nhất cho bọn chúng ra tay.”

“Nếu hoàng tử Bắc Triều chết trong lãnh thổ Đại Ung, vậy thì chiến tranh giữa hai nước chắc chắn không thể tránh khỏi.”

Ngụy Trường Mệnh tỉnh ngộ, thảo nào Cố Thậm Vi nói, tin giả vừa truyền ra, đêm nay lập tức sẽ có người tới ám sát Tiêu Vũ.

Càng đi về phương Bắc, Ngô tướng quân sẽ phái biên quân ra nghênh tiếp. Đến lúc ấy, muốn ra tay sẽ không dễ dàng như bây giờ nữa.

Nghĩ đến đây, Ngụy Trường Mệnh tức tối quay đầu về phía nơi sứ đoàn Bắc Triều đang đóng quân, nhổ một ngụm nước bọt: “Cái vị hoàng tử Bắc Triều đó đúng là não mọc bướu rồi, vương đô yên ổn không chịu ở, nhất định đòi chạy ra ngoài… Thật là không biết sợ chết!”

Cố Thậm Vi nghe hắn nói bằng cái giọng địa phương kỳ lạ kia, chợt cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của Trương Xuân Đình.

Tên này chẳng khác gì một con vẹt học nói, nếu không bóp chặt cổ họng hắn, hắn có thể líu lo biến tấu suốt ngày không dứt.

“Ngươi là người đất Thục?”

Ngụy Trường Mệnh vội vàng lắc đầu: “Ta làm sao là người Thục được? Ha ha… Ta chỉ học được mấy câu này thôi, là theo người trực ban trong cung học lỏm đấy.”

Thấy Cố Thậm Vi nhìn mình chằm chằm, trong mắt còn ẩn giấu sát khí, Ngụy Trường Mệnh giật mình, lập tức giơ hai tay đầu hàng, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến ra ngoài.

Hắn vừa đi khỏi, Hàn Thời Yến đã vén rèm lều, bước vào.

Thấy Cố Thậm Vi nhìn mình, Hàn Thời Yến liền lên tiếng trước: “Ta đoán nàng căn bản không muốn ta đi tìm Triệu Cẩn, vì đó chỉ là phí công vô ích. Lại thêm ba người đồng thời thẩm án, Giang thái sư là người viết thư, Vương phủ doãn tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết án bừa. Cần gì phải đi cầu xin Tề Vương?”

Vừa nói, hắn vừa đi tới bên Cố Thậm Vi, đặt chiếc giỏ tre nhỏ trong tay xuống bàn.

Trong giỏ lót mấy lá cỏ tranh khô, trên lớp lá bày đầy kẹo hạt thông. Để tránh cho kẹo dính chùm, bên trên còn rắc một lớp bột gạo khô.

“Hơn nữa, nếu muốn nhờ cậy Tề Vương, thà đi tìm mẫu thân ta còn hơn tìm Triệu Cẩn. Ta vừa đi quanh thôn một vòng, tìm bà lão họ Tưởng mua ít kẹo hạt thông. Không quá ngọt, mùi hạt thông rất thơm, nàng nếm thử đi.”

Cố Thậm Vi cười, giơ ngón cái về phía hắn, rồi tiện tay lấy một miếng kẹo cho vào miệng.

Kẹo cứng như đá, nhai một cái má phồng to lên. Hàn Thời Yến thấy vậy, vội vàng dời mắt sang chỗ khác.

“Hàn ngự sử đúng là liệu sự như thần. Việc ngươi không đi tìm Triệu Cẩn ta đã đoán được, nhưng không ngờ ngay cả chuyện ta đã nhận được thư của Giang thái sư, ngươi cũng đoán trúng.”

Trong lòng Cố Thậm Vi thầm lấy làm kỳ lạ, dù đã cùng hắn làm việc lâu nay, nàng biết Hàn Thời Yến rất thông minh, thế nhưng việc nàng nhận thư, thậm chí thư do ai viết, nàng chưa hề mở miệng nói nửa lời, vậy mà hắn lại đoán trúng cả.

Hàn Thời Yến khẽ hắng giọng: “Ta đoán bức thư ấy không phải do Giang thái sư tự tay viết, mà là do tức phụ nhà họ Giang cũng là người nàng gặp trong tiệc cưới nhà họ Vương ;úc trước viết thay. Trước đó nàng rời đi cũng là bởi An Tuệ nhận được thư của nàng ấy.”

“Giang thái sư làm việc cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không để lại bút tích liên quan tới Hoàng Thành tư.”

Ánh mắt Cố Thậm Vi lập tức sáng rực lên.

Nàng đưa tay ra, đấm vào ngực Hàn Thời Yến hai cái “bộp bộp”: “Đúng là có bản lĩnh đấy! Ta quen biết bao nhiêu người, sao ngươi không đoán là Kinh Lệ hoặc là Vương phủ doãn? Dù sao ta cũng dâng cho ông ta bao nhiêu công trạng!” Ông ta báo đáp một chút, nhắc nhở chuyện Hoàng Thành tư chúng ta cũng đâu tính là quá phận?”

Hàn Thời Yến suýt nữa thì phun ra một ngụm máu. Hắn nhận ra được Cố Thậm Vi đã thu bớt lực, nhưng hai cú đấm này vẫn như hòa thượng gõ chuông, suýt nữa đánh cho hắn bị nội thương!

Trong lòng hắn mơ màng nghĩ, sau này Ngự Sử đài còn phải “kỳ quái” tới mức nào đây?

Vương ngự sử ăn nhờ ở đậu thì thiên hạ ai cũng biết, mà hắn nếu ngày sau… chẳng phải cũng sẽ bị thê tử đánh đến nổi danh khắp triều đình?

Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến không biết nên khóc hay cười, khóe miệng khẽ cong lên, lại lần nữa hắng giọng.

“Nếu Vương phủ doãn muốn truyền thư, tuyệt đối sẽ không nhờ An Tuệ chuyển hộ. Còn nếu Kinh Lệ vẫn có thể truyền tin, thì Ngụy Trường Mệnh đã không ngốc nghếch định xông thẳng về Biện Kinh liều mạng như vậy.”

Hàn Thời Yến vừa nói, vừa nhớ ra trong tay còn đang cầm một đôi ống tre, liền đặt nó lên bàn nhỏ.

“Phong cách làm việc của Hoàng Thành tư đúng là mở miệng ra là đánh, ngậm miệng vào là giết!”

Đối với loại thành kiến vừa nhẹ nhàng vừa cố chấp này, Cố Thậm Vi đã sớm quen rồi, nàng lập tức phản kích: “Ít ra còn tốt hơn Ngự Sử đài  các ngươi, miệng thì giảng đạo lý, tay chẳng động một lần! Hàn ngự sử tài giỏi như vậy, sao không đoán thử, vì sao ta lại bảo ngươi rời đi?”

“Chuyện này còn khó sao? Có ta ở đó, Ngụy Trường Mệnh tuyệt đối sẽ không hé nửa lời về Hoàng Thành tư.”

“Nếu Trương Xuân Đình không thích hồng y, Ngụy Trường Mệnh có thể xông vào tất cả các sảnh cưới, l*t s*ch áo tân lang! Trương Xuân Đình không ưa Ngự Sử đài, cũng chẳng thích ta, Ngụy Trường Mệnh đương nhiên càng không dám mở miệng trước mặt ta.”

Cố Thậm Vi nghe vậy thì thấy hiếu kỳ.

Nàng sớm đã tò mò Trương Xuân Đình và Hàn Thời Yến vốn chẳng giao tình gì, sao lại có hiềm khích?

Nghĩ vậy, nàng bèn hỏi thẳng: “Trương đại nhân cớ gì không ưa ngươi?”

Hàn Thời Yến hơi khựng lại, sắc mặt lập tức đen kịt như đáy nồi, không vui nói: “Vì hắn ghét Ngự Sử đài toàn nói mà không làm!”

Trong lều lập tức yên lặng như tờ.

Cố Thậm Vi nhịn không nổi, phá lên cười “ha ha ha”.

Nàng cười một hồi, nhưng tiếng cười nhanh chóng tắt hẳn. Ánh mắt Cố Thậm Vi nhìn về phía Hàn Thời Yến, mím nhẹ môi: “Trương đại nhân… thật sự không sao chứ?”

Dù trước mặt Ngụy Trường Mệnh nàng nói năng đĩnh đạc, bày bố thỏa đáng, lý trí cũng tin rằng mọi việc nằm trong tay Trương Xuân Đình, nhưng… dù người tài giỏi đến đâu, cũng có lúc thất thủ.

Phụ thân nàng từng được ca tụng là võ nghệ vô địch, từng cứu giá thái tử theo lời Phó lão đại nhân, chẳng phải cũng đã bỏ mạng trong vụ án Phi Tước năm đó sao?

Trên đời này, thứ không thể tin cậy nhất chính là sự tín nhiệm và sủng ái của bậc quân vương.

Hàn Thời Yến nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng nàng, mở ống tre ra, đưa sang: “Nếm thử đi, rượu gạo tự ủ của nông gia, thanh ngọt dịu dàng. Nàng không cần lo lắng, người tốt thì yểu mệnh, tai họa lại sống dai ngàn năm. Trương Xuân Đình ấy, lại là loại tai họa đánh mãi không chết.”

Ánh mắt hắn khẽ động, giọng nói trầm thấp: “Ta đã nghĩ ra cách để thăm dò Miên Cẩm rồi, ngay đêm nay.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.