🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Người này không giống với kẻ đã cắt cổ, rõ ràng chỉ là tay mơ. Những kẻ ra tay với thi thể kiểu như thế này, nếu không phải là có sở thích đặc biệt, thì chính là mang mối thù sâu tựa biển.”

Cố Thậm Vi vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía Lưu Phù.

Nàng chỉ biết tên A Mộc kia là một trong Tứ Đại Kim Cương dưới trướng Lưu Phù, còn về lai lịch quá khứ của hắn thì không rõ, thành ra cũng khó đoán được hắn có thù oán với ai hay không.

Lưu Phù thì sắc mặt trầm trọng, lắc đầu.

“A Mộc dù có thù oán, thì cũng phải ở Bắc triều mới đúng. Đây là địa phận Đại Ung, hắn chẳng quen biết một ai, lấy đâu ra thù địch?”

Cố Thậm Vi nghe vậy thì bật cười lạnh.

“Nếu hắn thật sự quen nửa người ở đây, thì còn có thể an ổn làm việc dưới trướng Lưu đại nhân sao? Ngay cả hoàng đế các ngươi gặp hắn cũng phải gọi một tiếng Mộc Thiên Sư.”

“Chẳng lẽ chỉ có mỗi ngươi có chân? Hay kẻ thù của A Mộc đều bị chặt tay chặt chân hết cả rồi?”

Lưu Phù nghẹn họng, trong lòng phẫn nộ, rõ ràng người của bọn họ chết ở đất Đại Ung, là phía Đại Ung đuối lý! Trước đó cả đám bị đánh thuốc ngã gục, Gia Luật Vũ suýt nữa còn bị g**t ch*t, hắn đã chuẩn bị cả bụng lời chất vấn để đối mặt với Hàn Thời Yến.

Ai dè Nhị công chúa đúng là… đúng là đồ thật thà đến mức làm người ta nghẹn lời!

Vừa gặp đã nhận định Cố Thậm Vi là “ân nhân cứu mạng”, khiến bao nhiêu câu chửi rủa hắn đã soạn sẵn trong bụng cũng không sao thốt ra được!

Thôi coi như công chúa bình an vô sự cũng là chuyện tốt.

Nhưng giờ đây A Mộc bị giết không rõ nguyên do, nếu là trước kia, sứ thần Đại Ung sớm đã cúi đầu khom lưng, hắn chưa kịp chất vấn đã vội tự kiểm điểm trước rồi. Nhưng lũ người lần này, sao cứ như chẳng theo lẽ thường gì cả?

Lưu Phù nghĩ đến đây, lại nhìn cái mặt vênh váo của Cố Thậm Vi, rồi nghe cái giọng còn cứng hơn cả tường thành Vương Đô Bắc triều của nàng.

Hắn thân là sứ thần Bắc triều, đương nhiên phải mạnh mẽ hơn nàng mới đúng… Lưu Phù vừa nghĩ thế, lại liếc sang thi thể A Mộc, rồi nhìn đến thanh trường kiếm đen sì đeo bên hông Cố Thậm Vi…

Thân là sứ thần Bắc triều, tất nhiên cũng phải biết theo thời thế, theo phong tục địa phương. Sứ thần bang giao như hắn chú trọng biết tiến biết lui, đâu cần chấp nhặt với một võ tướng như nàng?

Lưu Phù nghĩ đến đó, bỗng cảm thấy dễ thở hẳn ra.

Quả nhiên hắn vì Đại Ung mà hi sinh rất nhiều, xứng đáng được ban thưởng!

Cố Thậm Vi nào hay biết trong đầu Lưu Phù đang diễn ra một trận “giằng co”. Lúc này nàng đã bước đến chỗ lão đồ tể, lão bị mấy tên lính Bắc triều to lớn vạm vỡ áp giải quỳ trên mặt đất. Vừa thấy Cố Thậm Vi tới gần, lão như thấy tổ tông hiện linh.

“Đại nhân đại nhân! Tiểu nhân thật sự oan uổng quá! Tiểu nhân chỉ là một gã đồ tể, mỗi lần làm thịt heo đều thừa lại đống xương to chẳng còn mấy thịt. Vì muốn kiếm thêm chút bạc nuôi sống gia đình, nên ngày nào cũng nấu canh xương cho khách qua đường uống.”

“Thật đấy, ngài đi hỏi là biết ngay! Tiểu nhân nấu mỗi ngày, chưa từng xảy ra chuyện gì như thế này! Thuốc đó thật sự không phải do tiểu nhân bỏ vào!”

“Tối nay sau khi mang canh về, lão bà tiểu nhân mang nồi ra phía sau rửa , tiểu nhân thì đi ngủ. Vì sáng sớm còn phải giết heo, như vậy mới có thịt tươi để bán. Vừa mới chợp mắt một lát, đã nghe có người tới.”

“Chính là tên A Mộc ấy! Cái đám người Bắc triều này, vừa man rợ vừa thô lỗ, bước vào đã quẳng ngay cái bát to như cái chậu lên bàn, nói là hắn chưa no, bảo lão bà tiểu nhân lấy canh xương nấu mì cho hắn ăn.”

“Chúng tiểu nhân ở nơi này cách Bắc Quan không xa, nhà ai mà không có người đi lính ra trận? Nhà nào mà chẳng có con cháu chết dưới tay người Bắc triều? Ta vốn dĩ không muốn gây chuyện, nhưng tên tráng hán kia lại một quyền đấm nát cái ghế trong nhà ta…”

“Cái ghế ấy vẫn còn trong phòng đấy, các vị cứ nhìn là biết tiểu nhân không hề nói dối. Hắn chẳng những động thủ, còn dọa rằng nếu lão bà ta không nấu mì cho hắn, thì hắn sẽ bắt nữ nhi ta đi. Hắn còn mắng người Đại Ung cúng ta đều là lũ tôm chân mềm…”

“Chỉ là một tiểu nữ dân quê mà thôi, các đại nhân nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.”

Tên đồ tể vừa nói, vừa nước mắt nước mũi tèm lem.

“Chúng ta là dân đen, chẳng hiểu đạo lý gì cao xa, nhưng chúng ta có mắt để nhìn! Những lời bọn họ nói chẳng phải đúng y như vậy sao? Ta không còn cách nào khác, đành dùng nước xương còn lại nấu cho hắn một tô mì lớn.”

“Ta cùng thê nhi trốn ra sau vườn, nín thở chẳng dám phát ra tiếng động. Đợi một lúc, bỗng nghe bên ngoài im bặt. Ta mới ra xem thử, lại thấy tên tráng hán tên là A Mộc kia đang nằm gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự.”

“Lúc ấy ta hoảng sợ vô cùng, chẳng kịp nghĩ ngợi gì liền dẫn thê nhi bỏ chạy. Ta tưởng hắn bị bội thực mà chết! Ta xin thề trước liệt tổ liệt tông, ta tuyệt đối không hạ độc, cũng không giết người!”

Tên đồ tể nói xong, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, “Ta… ta… sau đó chúng ta trốn đi, rồi bị người Bắc triều bắt được.”

“Cố đại nhân… là Cố đại nhân đúng không, xin đại nhân cứu mạng cho tiểu nhân!”

Cố Thậm Vi chăm chú lắng nghe, cảm thấy tên đồ tể trước mặt không giống đang nói dối. Nàng đoán rằng sau khi cả nhà hắn rời đi, có người đã đem A Mộc đặt lên ghế mổ heo, rồi dùng dao găm cắt cổ hắn.

Đợi sau khi hung thủ rời đi, lại có người thứ hai đến, cầm theo…

Cố Thậm Vi đảo mắt nhìn quanh, thấy trước cửa nhà đồ tể có một giỏ tre, trong đó cắm một con dao mổ heo, trên lưỡi dao vẫn còn vương máu đỏ tươi.

Người thứ hai kia đã cầm dao mổ heo, mổ bụng A Mộc để giải hận.

“Dấu chân! Người thứ hai đúng là tay mới không sai. Sau khi A Mộc bị cắt cổ, máu chảy loang cả mặt đất, nếu là kẻ từng có kinh nghiệm, nhất định sẽ chú ý tránh dẫm vào máu. Nhưng người đó lại không để tâm, chắc hẳn lúc ấy vô cùng căng thẳng.”

Cố Thậm Vi nghe thế quay đầu nhìn về phía Hàn Thời Yến. Hắn giơ tay, chỉ vào dấu chân máu trên phiến đá xanh, rồi nói với Cố Thậm Vi:

“Người hủy hoại thi thể A Mộc, mổ bụng hắn, chính là ngươi đúng không?” Hắn nhìn về phía tên tiểu binh chạy báo tin.

“Lúc ấy A Mộc đã chết, ngươi cẩn thận mổ bụng hắn, cố gắng không để máu bắn lên người.”

“Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, trên tay và giày ngươi vẫn khó tránh khỏi dính máu… Thế là ngươi nghĩ ra cách bịa chuyện, nói rằng mình lỡ đạp vào máu trơn trượt ngã xuống… để che giấu mùi máu trên người và vết máu vương bẩn.”

Ánh mắt Hàn Thời Yến sắc như đuốc nhìn về phía tên tiểu binh Bắc triều, “Ngươi tính rất khéo, suýt nữa thì che mắt được tất cả. Đáng tiếc, trăm sự tính kỹ vẫn sót một điều… Dấu chân không chỉ có in hình đế giày, mà còn có cả vết trượt khi bước đi.”

“Nếu thật sự ngươi trượt ngã vì đạp vào vũng máu, thì trên mặt đất phải có dấu vết trượt ngã do ngươi để lại. Nhưng không hề có. Cho nên ngươi đang nói dối.”

Lời Hàn Thời Yến vững như đóng cọc, từng câu từng chữ sắc bén, không thể phản bác.

Lúc trước trong lòng Lưu Phù còn đang lén tính toán rằng nếu A Mộc chết, thì có thể nhân dịp thương nghị chính sự mà ép Đại Ung nhượng bộ được bao nhiêu điều kiện, lúc này nhìn về phía tiểu binh kia với vẻ không thể tin nổi.

“Con mẹ ngươi điên rồi à?!”

Tiểu binh kia lúc này đã sợ đến thất thần. Hắn nghe thấy tiếng mắng của Lưu Phù, lập tức bật dậy, lớn tiếng nói: “Thì sao? Không phải ta giết hắn, ta chỉ rạch bụng hắn, moi tim gan hắn ra mà xem!”

“A Mộc là đồ cẩu tặc lòng đen dạ sắt, hắn chết rồi thì quá tốt! Ông trời có mắt, giúp ta báo thù cho A muội rồi!”

***

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.