🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngô Giang đảo tròng mắt một vòng, Cố Thậm Vi đã hiểu ngay hắn đang muốn đánh trống lảng, lấp l**m sang chuyện khác.

Thế nên nàng lập tức ra tay trước, thẳng thừng nói: “Ngươi cho rằng Hàn Thời Yến không xử lý nổi chuyện này sao? Nếu ngươi cứ giấu nhẹm không nói gì, Hàn Thời Yến chẳng khác nào một con ruồi không đầu, cứ thế đâm bừa loạn xạ, đâm nhầm một cái là mất mạng luôn đấy.”

Môi Ngô Giang run rẩy, định biện giải điều gì đó.

Nhưng Cố Thậm Vi căn bản không cho hắn cơ hội ấy: “Ngươi cho rằng vì Hàn Thời Yến là chất nhi bên ngoại của Quan gia nên sẽ không gặp chuyện gì à?”

Ngô Giang không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã ngầm thừa nhận Cố Thậm Vi đoán trúng điều hắn giấu trong lòng.

“Quân tử không đứng dưới tường nghiêng. Chẳng phải hiện tại Hàn Thời Yến cũng đang trên đường tiến về Bắc triều sao? Ngô Giang, đối với kẻ ngu ngốc mà nói, chẳng biết gì đôi khi chưa chắc đã là điều xấu. Bởi vì kẻ ngu ngốc làm việc bừa bãi, chẳng cần tính toán hay mưu lược gì cả.”

“Nhưng với kẻ thông minh thì lại khác, hành sự chẳng khác gì đi trên dây. Sai một li là đi một dặm.”

“Ngươi từng làm tiên phong, làm do thám. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến, việc ngươi và Mã Hồng Anh vì lòng tốt mà giấu giếm, rất có thể sẽ hại chết Hàn Thời Yến. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề.”

Ngô Giang nghe rất chăm chú, hiếm thấy có lúc hắn nghiêm túc đến thế.

Hắn dừng bước, không tiếp tục theo đám người đang rầm rộ kéo đi xem thi thể nạn nhân thứ hai nữa.

Hàn Thời Yến đang đứng đầu hàng, được một nhóm người vây quanh mà bước lên phía trước. Nếu không phải hắn cao lớn, thì đến cả vành mũ cũng chẳng nhìn thấy được.

Cố Thậm Vi thấy hắn đã dao động, bèn nhân cơ hội đánh mạnh thêm một đòn: “Người bị bắt làm tù binh đó… chính là Hồng Anh, đúng không?”

Con ngươi Ngô Giang co rút kịch liệt, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Cố Thậm Vi:

“Không thể nào! Ta tận mắt nhìn thấy Hồng Anh bị giết rồi!”

Nếu Ngô Giang không phải là một diễn viên đại tài, thì lời hắn nói rõ ràng không phải giả. Hắn thật sự không biết Mã Hồng Anh còn sống, càng không biết Chu Hoàn đã cứu người, càng không biết vị hôn thê mà hắn vẫn canh cánh trong lòng – Mã Hồng Anh lại chính là kẻ mà hắn từng ghi tên vào hồ sơ tội phạm với danh xưng sát thủ: Miên Cẩm.

Hắn hoàn toàn không hay biết gì và vẫn mãi giam mình trong trận chiến ấy, không sao bước ra nổi.

Cố Thậm Vi nhìn những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên mặt Ngô Giang, sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, cả người bỗng trở nên tơi tả, tiều tụy.

“Ngô Giang, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng xương thì không thể mềm. Kẻ luyện võ, cắt thịt thối cạo xương trị thương vốn là chuyện thường ngày. Làm sao có thể vì sợ đau mà trốn tránh? Còn chưa lên chiến trường mà đã làm đào binh sao!”

Cố Thậm Vi vừa nói vừa nhìn về phía tháp tín hiệu cao hai tầng ở gần đó, kéo Ngô Giang đang như kẻ mất hồn đi lên cùng mình.

“Ta biết chuyện đó đối với ngươi là nỗi đau lớn, hiện giờ ngươi chưa sẵn sàng để nhắc đến. Vậy thì… chi bằng nghe ta kể chuyện của ta trước đi.”

Ngô Giang quay đầu lại, có chút mờ mịt nhìn về phía nàng. Khi hắn nhìn rõ, con ngươi đột nhiên co rút mạnh.

Không biết từ lúc nào, Cố Thậm Vi đã xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo mảnh mai đến mức gần như mong manh.

Nhưng cánh tay ấy không chỉ gầy nhỏ, mà còn chằng chịt những vết thương do đao kiếm để lại, hiện đã liền da. Là người luyện võ, chỉ liếc mắt một cái, Ngô Giang đã có thể nhận ra từng vết thương ấy do loại binh khí nào gây nên, lúc đó sẽ chảy bao nhiêu máu, đau đớn đến mức nào…

Trước đây hắn chỉ nghe đến chuyện vây giết ở bãi tha ma, nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy những vết sẹo trên thân thể Cố Thậm Vi, hắn mới thật sự cảm nhận được nỗi thống khổ mà nàng đã từng trải qua.

“Cố thân sự… ta có thuốc, ta có thuốc trị sẹo, dùng rất hiệu quả…”

Ngô Giang vừa nói vừa lục lọi cuống quýt trên người mình: “Nếu thuốc này không hiệu quả, ta sẽ giúp ngươi tìm đến Mã phu nhân. Bà ấy thích làm đẹp, trong nhà có rất nhiều thứ…”

Cố Thậm Vi khẽ lắc đầu: “Ta có thuốc. Ngay cả khuôn mặt của Lý Đông Dương còn có thể khôi phục lại như thường, mấy vết thương nhỏ này trên người ta thì tính là gì?”

“Ta chỉ sợ nếu xóa hết những dấu vết này đi, bản thân sẽ cảm thấy con đường phía trước quá đỗi gian nan, không còn dũng khí để vượt qua mọi gai góc nữa.”

Tay Ngô Giang đang cầm lọ thuốc khẽ khựng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Thậm Vi: “Nhưng rõ ràng đối phó với Cố gia, ngươi lại rất dễ dàng…”

Cố Thậm Vi khẽ bật cười, nàng chống khuỷu tay lên lan can. Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, đuốc trong doanh trại rực rỡ cháy sáng, cả ngôi làng dường như đều chìm trong làn khói mờ ảo của củi lửa.

“Dễ dàng, đúng không? Rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Nhưng vì cái gọi là ‘dễ dàng’ ấy, ta đã chuẩn bị suốt ba năm, ngày đêm không dám thở mạnh một hơi.”

“Không có loại thuốc nào có thể chữa lành những vết sẹo trên người ta. Duy chỉ có một loại, chính là khi sự thật phơi bày, chính nghĩa được trả lại.”

Ngô Giang nghe vậy, ngây ra một thoáng, sau đó khẽ cười khổ.

“Dù thế nào đi nữa… ta cũng không thể thay Hồng Anh đòi lại công đạo được nữa rồi. Bởi vì nếu ta muốn đòi lại công đạo, thì ắt hẳn phải khiến sinh linh đồ thán, lật tung cả triều đình này lên…”

Nói tới đây, hắn nhìn về phía xa xa: “Ta và Hồng Anh từng thề, sẽ dùng chính máu tươi của mình để bảo vệ giang sơn này.”

“Nghe có vẻ to tát và sáo rỗng đúng không? Nhưng đó là thật lòng. Đầu rơi cũng chỉ để lại một vết sẹo to bằng cái bát. Nếu ta chết, Hồng Anh sẽ không gả, thay ta chinh chiến sa trường đến hết đời.”

“Nếu Hồng Anh chết, ta cũng sẽ không cưới, thay nàng canh giữ từng tấc đất quê hương.”

Vừa nói, ánh mắt Ngô Giang chợt trở nên xa xăm, như đang nhìn về một nơi rất xa, rất lâu rồi.

Lúc này Cố Thậm Vi lại không hề để ý đến vẻ chững chạc khác hẳn thường ngày ấy của hắn, bởi trong lòng nàng đã dậy lên từng cơn sóng lớn vì những lời Ngô Giang vừa nói. Không thể đòi lại công đạo? Phải đảo lộn cả triều đình ư? Là có ý gì?

Cố Thậm Vi cảm thấy cổ họng mình khô khốc, đột nhiên rất muốn ho. Nàng lặng lẽ thò tay vào túi áo, lấy ra một viên kẹo lê ngậm nhét vào miệng.

Trên đời này, điều đáng sợ không phải là hận thù chưa thể báo, mà là không thể làm gì được.

Vị cay nồng của viên kẹo lê làm dịu đi sự nặng nề đang dâng lên cổ họng, Cố Thậm Vi cảm thấy bản thân lại có thể tiếp tục làm người lắng nghe.

“Tuy chúng ta không bao giờ treo những lời đó ngoài miệng, lại càng không viết ra những áng văn tô vẽ lòng trung quân ái quốc. Nhưng ta biết rõ, ta nghĩ như vậy, Hồng Anh cũng nghĩ như vậy. Từ khi sinh ra, chúng ta đã định sẵn sẽ dâng hiến tất cả cho quốc gia này.”

“Trước giờ vẫn luôn nghĩ thế, cũng vẫn luôn làm theo như thế.”

Ngô Giang vừa nói, vừa quay đầu nhìn sang Cố Thậm Vi, cười ngốc nghếch:

“Thật ra, ta khá ghen tỵ với Hàn Thời Yến. Trong lòng hắn có một con đường lớn, dù thế nào cũng phải đi đến cùng.”

“Ta từng nghĩ bản thân cũng có một con đường như vậy… nhưng ta thật sự không thể đi tiếp được nữa. Ta đã bỏ trốn khỏi chiến trường.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi lại nói:

“Ta tưởng rằng bản thân sẽ không thể nói điều này với bất kỳ ai… nhưng nếu là Cố thân sự, có lẽ cũng không phải là không thể.”

“Cố thân sự, ngươi có hận Quan gia không?”

“Vụ án Phi Tước, bất kể hung thủ thật sự là ai, nhưng người ra lệnh xử tử phụ thân ngươi… chính là Quan gia đấy.”

Cố Thậm Vi gật gật đầu, ánh mắt bình thản nhìn Ngô Giang:

“Nếu ta nói không hận, ngươi tin không?”

“Đến cả bọn ô hợp ở giang hồ còn chưa dọn sạch, thì có tư cách gì mà lên Hoa Sơn luận kiếm?”

Ngô Giang nghĩ ngợi, rồi khẽ thở dài: “Làm gì có trận chiến Nhạn Môn Quan nào… ngay từ đầu, thứ đó con mẹ nó vốn dĩ đã là một cái bẫy rồi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.