Ông trời quả thật mang họ Ngô, chỉ là cái “ngô” của hai bàn tay trắng.
“Ây ây…”
“Sao hôm nay lại lắm quạ đen chướng mắt thế này? Đúng là xúi quẩy! Để ta dùng tên bắn nó xuống cho mà xem!”
Người đi đầu đội quân cũng chính là Ngô Trung nghe tiếng quạ cau mày bực dọc, từ trên lưng ngựa rút ra cung lớn, ngửa người nhắm trời, chuẩn bị kéo cung bắn.
Hắn vừa động, chiếc bùa bình an treo bằng dây đỏ nơi cổ trượt ra khỏi vạt áo, lộ ra nằm chênh vênh chỗ cổ gáy.
Ngô Giang nghe động quay đầu lại, thoáng nhìn qua còn tưởng đó là một vết máu, trong lòng chấn động.
“Ngô Trung, ngươi đừng làm mất mặt dòng họ Ngô chúng ta nữa! Một nam nhân cao to thô kệch mà ngày ngày cầu thần khấn phật! Con chim sẻ ị lên bánh của ta, ta còn mặc kệ nó. Ngươi thì hay rồi, chim còn đang kêu trên trời, ngươi đã định bịt miệng nó.”
Ngô Trung chẳng buồn để tâm.
Hắn giương cung lắp tên, nhắm thẳng con quạ đang bay lượn giữa trời mà bắn.
Trong quân, Ngô Trung nổi danh là cung thủ hàng đầu, trăm bước xuyên dương, một tên bắn hai chim cũng chẳng khó với hắn, huống hồ chỉ là một con quạ.
Mũi tên xé gió lao vút lên, con quạ giữa trời giãy giụa vỗ cánh, miệng quang quác kêu mấy tiếng, rồi loạng choạng bay đi xa…
Mũi tên ấy thế mà lại… trượt!
Ngô Trung sững người, định giương tên bắn tiếp thì chợt một luồng mùi thối xộc tới, phân chim cùng vài cọng lông đen rơi lả tả xuống, trúng ngay bùa bình an treo trên cổ hắn.
Sắc mặt Ngô Trung đại biến, vội ghìm cương ngựa, thẳng người ngồi dậy.
Hắn mạnh tay giật phắt bùa hộ thân khỏi cổ, tay cầm lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Mã tướng quân… không phải ta mê tín gì, nhưng chuyện hôm nay thật sự quá kỳ quái. Quạ vốn là loài linh điểu, chúng ta dù có xui đến mấy, cũng không thể liên tiếp hai lần như vậy…”
“Huống chi bùa bình an này của ta vốn có lai lịch, là do cao nhân tặng. Nay bị uế khí làm ô bẩn, coi như hoàn toàn bị phá hủy. Chim kia không ị đâu không được, cứ nhất quyết phải nhắm vào thứ này…”
“Nếu nhiệm vụ lần này không bắt buộc, ta đề nghị—”
Ngô Giang nghe xong phá lên cười, chỉ tay vào Ngô Trung: “Ngươi đúng là đồ mặt dày hai mặt!”
“Con chim sẻ ị vào bánh của ta, ngươi cười ngặt nghẽo. Giờ dính vào bùa bình an của ngươi, liền biến thành ‘lời cảnh báo của ông trời’! Cảnh báo cái gì? Cảnh báo chúng ta sắp cùng cẩu Bắc Triều khai chiến, rồi đánh cho chúng tan tác chạy không kịp à?!”
Ngô Trung tức đỏ mặt, nhưng nghe thấy trong đội ngũ ai nấy đều cười cười khe khẽ.
Hắn đành ném bùa bình an đi, thúc ngựa đuổi theo đội quân phía trước.
Không thèm nhìn Ngô Giang, hắn hạ giọng lo lắng, ôm quyền thi lễ với Mã Hồng Anh: “Mã tướng quân… cẩn tắc vô áy náy!”
Mã Hồng Anh khẽ gật đầu: “Ta hiểu. Có điều nhiệm vụ này do Lưu giám quân đích thân phân phó…”
Ngô Trung nghiến răng, tay đặt lên vũ khí, rồi khẽ nhổ một bãi nước bọt sang bên cạnh: “Cái tên chó đó, đánh trận không ra gì, chỉ giỏi chỉ tay năm ngón!”
Triều đình xưa nay vốn không tin tưởng võ tướng, trong quân Ngô gia cũng cài mấy vị giám quân, đứng đầu chính là tên Lưu Hoảng kia. Mã gia quân là quân cốt cán như thép, còn giám quân thì thay như nước chảy bèo trôi. Lưu Hoảng này mới được điều đến không lâu, nghe nói trước từng nhậm chức tại Hoàng Thành tư.
Về sau Trương Xuân Đình đột nhiên trỗi dậy, Hoàng Thành tư thay máu, Lưu Hoảng bị điều sang biên quân.
Người trong Hoàng Thành tư thường xuất thân hèn mọn, do không thể dựa vào tổ tiên để tiến thân, nên đành phải chọn đường khác để đi. Chính vì vậy, bên trong tập hợp đủ loại “quái nhân”.
Lưu Hoảng vốn xuất thân tầng dưới chót, đương nhiên nhìn không thuận mắt với kiểu “phú nhị đại” như Ngô Giang và Mã Hồng Anh, huống hồ Mã Hồng Anh còn là nữ nhi lại dám ra chiến trường.
Cho nên, y thường xuyên cầm gà lông làm lệnh tiễn, thừa cơ gây khó dễ vài phen.
Dù có đến mười lần như thế, thì chín lần Mã Hồng Anh đều có thể nhẹ nhàng hóa giải, còn lần thứ mười, dù có bị thiệt thòi, Ngô Giang sau đó cũng sẽ “bày mưu lập kế” tìm lại thể diện cho nàng.
Nhưng… hôm nay lại trùng hợp chính là “lần thứ mười” kia.
Đoàn người phi ngựa suốt dọc đường, mãi đến khi lờ mờ nhìn thấy tảng đá hình Xà Nữ, dấu hiệu đặc trưng của Loạn Thạch trận trong màn sương dày đặc, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Ngô Trung mới hơi buông lỏng một chút.
Dọc đường yên ắng đến kỳ lạ, đừng nói là quân địch, ngay cả một cái bóng cũng không thấy, khiến hắn cảm thấy mình thật ra đã quá đa nghi.
“Trương Thao.”
Mã Hồng Anh ghìm cương ngựa, khẽ gọi một tiếng.
Từ trong đội ngũ lập tức có một tên tiểu binh gầy nhẳng như khỉ lao ra. Hắn thuần thục nằm rạp xuống đất, hơi thở lập tức yếu dần, cả người tựa như đã tắt thở.
Một lát sau, “tai gió” Trương Thao đứng dậy, lắc đầu với Mã Hồng Anh: “Tướng quân, không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, cũng không có tiếng vó ngựa hay bước chân hành quân.”
Trương Thao là người tai thính mắt tinh, đôi tai của hắn có thể nghe được âm thanh từ rất xa.
Mã Hồng Anh gật đầu, ra hiệu cho mọi người hạ thấp tiếng động, lặng lẽ áp sát Loạn Thạch trận.
Loạn Thạch trận, đúng như tên gọi, là nơi có một khu rừng đá hỗn loạn. Không ai biết đây là kỳ tích của tạo hóa hay là di tích do cổ nhân để lại… từ khi bọn họ đến biên cương, nơi này đã sừng sững tồn tại.
Khắp nơi đều là những khối đá dựng đứng, tựa mê cung, bố cục lộn xộn chẳng theo quy luật gì, y như hàm răng vổ lởm chởm của Lưu Hoảng.
Chỉ có duy nhất lối vào là nổi bật với một tảng đá lớn hình dáng đầu người thân rắn, người biên cương gọi nó là “Xà Nữ”.
Thế nên Loạn Thạch trận này đôi khi cũng được gọi là “trận Xà Nữ”.
“Phòng khi có mai phục, Ngô Giang, huynh dẫn đội Ất ở lại ngoài trận, ta và Ngô Trung dẫn đội Giáp vào trước dò xét…”
Lời Mã Hồng Anh còn chưa dứt, móng trước của chiến mã còn chưa kịp bước vào trận đá, đã nghe vô số tiếng xé gió lao đến từ bốn phương tám hướng.
Ngô Giang đứng sau nàng biến sắc, lập tức quát lớn: “Có tên! Kết trận phòng ngự! Có phục binh!”
Hắn vừa gầm lên vừa nghiêng đầu nhìn sang Trương Thao bên cạnh, không thể tin được: “Tiểu tử, không phải ngươi nói không có đại quân sao? Con mẹ nó, bọn họ đều là xác sống chắc?”
Không kịp chờ Trương Thao phân bua, mưa tên đã tới gần, hắn vung vũ khí chống đỡ, vừa xông đến cạnh Mã Hồng Anh.
“Trên tên có độc! Mọi người cẩn thận!”
“Rút lui, mau lui về phía sau—!”
Đội quân này từng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, phối hợp ăn ý, chuyện rơi vào mai phục cũng chẳng phải lần đầu. Rất nhanh họ phản ứng lại, vừa chống đỡ vừa tìm đường lui.
Nhưng đến khi mưa tên dừng hẳn, chiến trường đã chìm trong một mảnh tĩnh mịch chết chóc.
Ngô Giang đảo mắt nhìn quanh, siết chặt vũ khí trong tay. Trong tầm nhìn, hắn thoáng thấy xác Trương Thao nằm không xa, vẫn giữ tư thế nằm rạp, nghiêng tai lắng nghe như thường lệ.
Trên thân hắn chi chít mũi tên, cứ như có đôi mắt nào trong bầy cừu đã đặc biệt chọn hắn ra để làm kẻ đầu tiên phải chết.
Không sai, chính là bầy cừu.
Bọn họ đã bị bao vây.
Đưa mắt nhìn ra xa, bốn phía đều là địch quân.
“Gia Luật Tầm, ngươi đúng là tự xem thường bản thân quá mức! Bọn ta chỉ có trăm người, ngươi lại sợ đến nỗi đào cả ông bà tổ tiên nhà ngươi ra, kéo hơn ngàn người đến đây xếp hàng nộp mạng cho đao của bọn ta!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.