🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Thậm Vi đang nói thì nhận ra Hàn Thời Yến im lặng hồi lâu, không khỏi quay đầu nhìn sang hắn.

Lại thấy Hàn Thời Yến đang nhìn nàng đờ đẫn xuất thần, nàng giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt hắn: “Ta có điểm huyệt ngươi đâu!”

Hàn Thời Yến bừng tỉnh, vành tai ửng đỏ, vội vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.

Chỉ liếc một cái liền lập tức buông rèm xuống, ngay sau đó hắn ôm đầu, cúi rạp người xuống.

Cố Thậm Vi còn đang thấy lạ, thì đột nhiên thấy một trận cuồng phong ập tới, rèm xe bị thổi tung lên tơi tả, rồi một lão giả lưng hùm vai gấu lao thẳng đến.

Rắc!

Cố Thậm Vi nghe thấy cỗ xe phát ra một tiếng k** r*n thê thảm, rung mạnh một cái, lại nghe thấy tiếng hí thảm thiết của ngựa phía trước…

Chưa kịp nhìn rõ mặt người mới đến, thì đã thấy lão giả như mãnh hổ ấy vươn tay ôm chặt lấy đầu Hàn Thời Yến, giáng liên tục vào lưng hắn: “Tiểu tử giỏi lắm! Giỏi lắm! Ngươi thật sự có bản lĩnh rồi đấy! Còn lăn lộn trở thành tên ‘giặc cắt đất’ mà lão tử ta ghét nhất nữa chứ!”

Tiếng gào lớn như chuông đồng, vang dội đến mức đầu óc người nghe cũng ong ong.

Nhìn bộ dạng Hàn Thời Yến thuần thục che đầu né đòn, Cố Thậm Vi khẽ co giật khóe môi, nhân lúc Ngô lão tướng quân còn chưa để ý đến nàng, liền nhanh chóng lách mình trốn ra cửa xe… Nhưng vừa mới thò đầu ra thì cảm thấy thắt lưng bị siết lại.

Một bàn tay khổng lồ đã túm nàng kéo trở về trong xe. Ngô lão tướng quân mặt mày đầy nếp nhăn, cười toe toét, định giáng cho nàng một đòn y như Hàn Thời Yến.

Nhưng sau khi nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, lão lại kinh ngạc đổi giã lưng thành… vỗ vai: “Nha đầu này! Quả thực lợi hại! Con ta ngu độn, toàn nhờ ngươi giúp đỡ! Tên súc sinh Trương Xuân Đình kia sao số lại đỏ thế! Trong thiên hạ hễ là người tài, đều bị Hoàng Thành tư nhà hắn kéo đi hết!”

Trong mắt Cố Thậm Vi tràn đầy hoảng loạn, nàng vội tụ khí vận nội lực, âm thầm hóa giải bớt lực vỗ lên vai.

Dù vậy, một bên vai nàng cũng đã tê rần đến nửa, suýt nữa mất cảm giác.

Quả là không thể đùa! Mã Hồng Anh và Ngô Giang kia đúng là bị trao nhầm họ rồi! Rõ ràng cô nương họ Mã kia mới chính là con ruột do Ngô lão tướng quân sinh ra! Nếu không, sao cả hai lại có sức lực kinh hồn đến thế!

“Xuống xe mau! Mặc kệ tên Lưu Phù kia, cứ để hắn ta tới dịch quán nghỉ! Cái tên cải thảo già ấy mặt dày quen rồi, cách vài ba bữa lại lết tới Biện Kinh, cái gì cũng phải vơ vét một phen, đúng là không biết xấu hổ!”

Nghe lời nói này, Cố Thậm Vi hiểu hóa ra Lưu Phù cũng là quen biết cũ của Ngô lão tướng.

Nàng gật đầu như giã tỏi, ánh mắt xoay chuyển, rồi nói: “Quả thực là vậy! Hàn Thời Yến trên đường bị ông ta bắt nạt không ít lần, đang định xin tướng quân chỉ cách trừng trị ông ta!”

Quả nhiên Ngô lão tướng bị lời nàng làm lệch hướng suy nghĩ, liền quay sang Hàn Thời Yến giã thêm mấy phát.

“Vừa mới khen ngươi có tiền đồ, ngươi lại giống thằng con ngốc của ta, vô dụng y như nhau! Quả đúng là rùa với ba ba, kẻ tám lạng người nửa cân, không thế thì sao cứ dính nhau như hình với bóng được chứ! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám cắt mất mảnh đất mà lão tử vất vả gìn giữ bao năm…”

“Đợi ngươi từ Bắc triều trở về, lão tử sẽ cắt luôn cái đầu của ngươi!”

Cố Thậm Vi nhìn một Hàn Thời Yến mặt mày như tro tàn, lè lưỡi trêu chọc rồi trốn lẹ xuống xe.

Khổng Tử hẳn từng nói: thà chết đạo hữu, chớ chết bần đạo!

Vừa ra khỏi xe, Cố Thậm Vi đã nghe thấy một tràng cười khẽ đầy nhẫn nhẫn. Nàng nhìn lên phía trước, thấy Ngô Phụ đang nhìn về phía này, một tay bịt miệng cười, tay kia thì… nhéo lỗ tai của Ngô Giang.

Nàng vừa nhìn là lạnh sống lưng.

Quả nhiên nơi biên ải khổ hàn này thật sự không phải chỗ người ở. Nhìn xem, cả nhà họ Ngô ở đây lâu ngày, đúng là không còn ai bình thường nữa rồi!

Cố Thậm Vi thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy biên thành này phồn hoa hơn xa những gì nàng tưởng tượng.

Giờ mới tảng sáng, nơi cổng thành đã xếp thành hàng dài, không ít bá tánh quanh vùng gánh gồng vào thành. Trên đòn gánh là những loại rau nhỏ còn vương giọt sương, có người thì gánh giỏ mây đan thủ công.

Thấy đoàn sứ giả hùng hậu từ xa đi tới, ai nấy đều ngoảnh lại nhìn.

Dù trong đoàn có người Bắc triều, dân chúng cũng chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc hay hoảng sợ gì, hiển nhiên đã quá quen mắt.

Ngược lại, khi thấy một nữ tử khoác quan bào Hoàng Thành tư như nàng, không ít người lại lộ vẻ hiếu kỳ.

Cố Thậm Vi khẽ chạm vào thanh kiếm dài bên hông, xoay người lên ngựa, theo sát đoàn sứ giả tiến vào thành.

Vừa qua khỏi cổng thành, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi ngẩn người. Nơi này phồn vinh hơn xa tưởng tượng, đến nỗi nàng còn thoáng thấy tiệm bánh màn thầu Vạn Gia quen thuộc ở Biện Kinh. Cửa tiệm kia chẳng hề nhỏ hơn chút nào, bên trong người ngồi đông nghẹt.

Chỉ là, nếu Biện Kinh mang phong thái tao nhã, xa hoa, thì biên thành lại toát lên nét chất phác mà hào sảng.

Cố Thậm Vi đưa mắt quan sát xung quanh, bắt gặp một khách đ**m có lá cờ gai trước cửa. Trước khách đ**m, chính là đoàn thương nhân của phu nhân Vương ngự sử đang dừng chân. Dù trên đường, từ ngày đầu tiên trở đi họ đã không gặp lại đoàn này nữa.

Nhưng rõ ràng, đối phương chỉ đến sớm hơn họ một bước, thậm chí hàng hóa trên xe còn chưa kịp dỡ xuống.

Ánh mắt Cố Thậm Vi quá đỗi nóng bỏng, khiến nữ tử dẫn đầu bên đó cũng quay đầu nhìn sang, khẽ gật đầu với nàng.

Mắt nàng khẽ động, lập tức giục ngựa đổi hướng, đến bên cạnh Tôn tướng quân, nói: “Sứ đoàn sẽ lưu lại nơi này hai ngày, ta có việc phải làm, xin phép rời đi trước một bước. Đến lúc sẽ quay về, nếu Hàn Thời Yến có hỏi, phiền tướng quân nhắn lại một lời.”

Tôn tướng quân vốn là người kín tiếng, dọc đường chưa từng giao hảo riêng với ai.

Giờ thấy Cố Thậm Vi chủ động tới gần, đột nhiên hơi ngẩn ra, còn không dám tin quay đầu nhìn phía sau, phát hiện chẳng có Ngô Giang cũng chẳng có Hàn Thời Yến, không khỏi đưa tay chỉ vào mặt mình: “Cố chỉ huy đang… nói với ta?”

Cố Thậm Vi gật đầu, nhẹ giọng: “Là ta thất lễ rồi, làm phiền Tướng quân.”

Mặt mày Tôn tướng quân cứng đờ, lắc đầu: “Cố chỉ huy nói nặng rồi. Ở biên thành này, lũ giặc không dám tới. Ngươi cứ đi đi.”

Nghĩ một lát, hắn lại không nhịn được bổ sung: “Quán Dương Ký ở đây có món chân dê nướng rất ngon, Cố chỉ huy nếu có thời gian… có thể nếm thử.”

Cố Thậm Vi sững người, tuy không hiểu sao hắn lại nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Ăn uống, nàng thích chứ!

Tôn tướng quân nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, trong lòng như có tiểu nhân nhảy cẫng lên vui mừng. Một lão binh đứng cạnh trông thấy vậy, cười đùa chọc ghẹo: “Đừng nhìn nữa, Tướng quân à. Ngài không sinh nổi cô nương vừa lợi hại vừa đáng yêu thế đâu! Vì ngài đến giờ còn chưa lấy vợ cơ mà!”

Mặt Tôn tướng quân đen như đáy nồi: “Liên quan gì đến ngươi!”

Lão binh chỉ cười, lắc đầu.

Từ năm mười tám tuổi ông ta đã theo Tôn tướng quân, khi đó Tướng quân cũng vừa tròn mười tám. Giấc mộng của ông là làm tướng, còn giấc mộng của Tướng quân lại là… có một nữ nhi. Giờ thì ông ta đã có ba nữ nhi, còn Tướng quân… đã trở thành tướng.

Cố Thậm Vi nào biết được tâm tư kín đáo phía sau của Tôn tướng quân. Nàng đem con ngựa đỏ thẫm gửi tạm vào một khách đ**m, rồi bắt đầu tản bộ trên phố. Sau khi loanh quanh vài vòng, xác nhận không ai theo dõi, nàng liền lách người, trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.