🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong lòng Cố Thậm Vi đang chất chứa tâm sự. Nàng liếc nhìn Ngụy Trường Mệnh vẫn luôn đứng bên cạnh, không hề né tránh mà trực tiếp hỏi thẳng Chu Hoàn: “Lúc trước tin tức về quốc tỷ mà Lưu Hoảng nhận được, cũng là do ngươi truyền về sao? Là ngươi đã cứu Mã Hồng Anh?”

Chu Hoàn, quả nhiên là người từng làm mật thám nhiều năm, vừa nghe đến chuyện đó, tuy hơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã thu lại vẻ mặt.

“Không sai. Khi ấy, thám tử mà ta gài bên cạnh Gia Luật Tầm báo về, nói hắn ta đã đoạt được ngọc tỷ truyền quốc của Đại Ung.”

Chu Hoàn cũng không hề có ý giấu giếm. Hắn khẽ cử động tai, xác nhận xung quanh không có ai đang nghe trộm mới tiếp tục lên tiếng:

“Ta từng sai thám tử tìm cách đánh cắp, nhưng không chỉ thất bại, mà tất cả tai mắt ta gài bên đó đều bị xóa sạch. Không còn cách nào khác, đành phải ưu tiên truyền tin về trước. Sau khi Trương đại nhân bên kia nhận được, triều đình xử lý ra sao thì ta không rõ.”

“Tuy Lưu Hoảng từng là người của Hoàng Thành tư, nhưng ta với y vốn không quen biết, cũng chưa từng liên hệ.”

Giữa mười vị Chỉ huy sứ của Hoàng Thành tư vốn chẳng có gì thân thiết, nếu không từng cùng làm qua một nhiệm vụ thì đến gặp mặt cũng chẳng nhận ra nhau.

“Ta không biết Lưu Hoảng nhận lệnh từ ai, lại sắp xếp như thế. Những tai mắt lợi hại của ta đều bị nhổ sạch, chỉ còn sót lại một tên binh tốt vừa mới được bồi dưỡng. Hắn đưa tin cho ta, nói Gia Luật Tầm bắt được một nữ tướng.”

“Đại Ung ta chỉ có một nữ tướng, chính là Mã Hồng Anh. Tuy ta chưa từng gặp nàng, nhưng cũng biết nàng là nữ nhi của Mã tướng quân, tức phụ của Ngô lão tướng quân. Huống chi Mã Hồng Anh không chỉ là một viên mãnh tướng, dẫu nàng chẳng có võ công gì đi nữa thì thân phận cũng vô cùng quan trọng.”

“Thế nên ta đã tìm đủ mọi cách cứu nàng ra.”

Chu Hoàn liếc xéo một cái, thấy cái miệng Ngụy Trường Mệnh đã há to đến mức như muốn rớt cằm xuống đất, hắn chẳng nói chẳng rằng giơ tay đẩy cái cằm đó lên, cảm nhận được độ ấm ở đầu ngón tay, lập tức nhăn mặt chùi tay lên áo, trông vô cùng chán ghét.

“Ta đã nói từ lâu, đại nhân không nên để trẻ con vào Hoàng Thành tư. Miệng còn hôi sữa thì làm việc cũng lỏng lẻo. Chuyện nhỏ như vậy mà…”

Chu Hoàn vừa lầu bầu với Cố Thậm Vi, vừa nhìn gương mặt trẻ trung của thiếu nữ trước mắt, bỗng nhiên thân mình khựng lại.

Hắn đột nhiên có cảm giác bản thân nên được gọi là gia gia rồi… Đám Chỉ huy sứ đời mới của Hoàng Thành tư đã trẻ đến vậy rồi sao? Xem ra mình đã rời cố quốc quá lâu, hẳn là nên sớm trở về thôi… Không khéo để thêm vài năm nữa, đồng liêu sẽ bảo ngươi với tổ phụ ta là người một thế hệ mất!

Nghĩ đến đó, gương mặt vốn bình thường của Chu Hoàn bỗng mang theo mấy phần tang thương già dặn.

Hắn chậm rãi vuốt vuốt bộ râu vốn không tồn tại trên cằm, lắc đầu với Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh:

“Hồi đó nàng ta bị thương rất nặng. May là Gia Luật Tầm muốn mang nàng về Vương Đô lĩnh công, nên đã cho người mời lang trung chữa trị, giữ được mạng.”

“Sau khi cứu nàng ra, ta làm theo lệnh của đại nhân, lặng lẽ đưa nàng đến biên quan. Về phần sau đó xảy ra chuyện gì, ta không rõ nữa.”

“Lúc sau ta nghe tin từ quân Ngô gia rằng Mã Hồng Anh đã chết, cũng vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng ta đã báo lại với đại nhân rồi mà. Không hiểu vì sao Ngô tướng quân với Mã tướng quân lại hoàn toàn không hay biết. Chuyện trong Loạn Thạch trận ngày ấy cũng chẳng hề truyền về triều đình.”

Chu Hoàn khẽ lắc đầu. Một đời hắn biết nhiều bí mật, cũng chất chứa không ít nghi ngờ, thậm chí còn có vô số thân phận khác nhau.

Từ khoảnh khắc bước chân vào Hoàng Thành tư, hắn đã hiểu rõ đạo lý muốn sống lâu, thì phải nói ít. Bất kể là người tốt hay kẻ xấu, chết đều vì nói nhiều.

Nghĩ đến đây, Chu Hoàn ngầm tính toán thời gian trong lòng, chắp tay hành lễ với Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh:

“Nếu sau này cần, ta sẽ lại liên hệ với hai vị. Chỉ xin hai người, nếu ở Bắc triều có gặp ta, nhất định đừng nhận quen biết.”

“Chuyện đại nhân mất tích, ta cũng biết. Dù vậy, nguyên do bên trong, không tiện tiết lộ với các ngươi. Nhưng ta cũng giống như hai vị, cả đời này đều sẽ trung thành với Trương đại nhân.”

Chu Hoàn vừa nói vừa vỗ nhẹ lên gương mặt bình thường không có gì nổi bật của mình: “Hôm nay dùng giương mặt thật để gặp hai vị, chính là thành ý lớn nhất mà một mật thám có thể bày tỏ. Đại nhân cần chúng ta mang quốc tỷ trở về, nên hai vị… dù phải liều cả tính mạng, cũng nhất định phải thành công. Đại nhân vẫn còn đang chờ các người ở Biện Kinh.”

Nói xong câu ấy, hắn không đợi Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh mở miệng, chớp mắt đã biến mất khỏi căn phòng như chưa từng tồn tại.

Sắc mặt Ngụy Trường Mệnh chợt trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Cố thân sự, ngươi nhìn rõ chưa? Chu Hoàn làm sao mà biến mất được?”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Căn nhà này có mật đạo, hắn đi từ dưới đất. Cơ quan là do sợi chỉ vô hình trong tay hắn khởi động. Tay nghề đó rất khó đối phó, sợi chỉ trong suốt ấy không biết làm từ chất liệu gì.”

“Vừa không nhìn thấy, lại vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng cứa đứt cổ người ta, lại cũng dễ cất giấu trên người hoặc phi tang bất cứ lúc nào.”

Ngụy Trường Mệnh ngồi xổm xuống quan sát mặt đất, phát hiện trên ván sàn có một dấu vết rất nhỏ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn mím môi:

“Đại nhân từng nói với ta, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Trước kia ta không tin, cứ nghĩ mình đã là kẻ võ công cao cường nhất. Bây giờ xem ra, người giỏi hơn ta còn nhiều lắm.”

“Chờ lần này bình an vượt qua, ta sẽ ngày ngày đeo bám đại nhân luyện công.”

Ngụy Trường Mệnh vừa nói vừa đứng dậy, nhìn sang Cố Thậm Vi, ánh mắt sáng rực, vô cùng nghiêm túc:

“Cố thân sự, chúng ta cùng rời khỏi Hoàng Thành tư, rời khỏi Biện Kinh đi. Ngươi có thể đi với chúng ta đến nơi ta từng sống. Ở đó chúng ta có thể chuyên tâm luyện võ. Lý Tam Tư với đại nhân đều rất giỏi câu cá, chúng ta khi ấy còn có một con thuyền đánh cá lớn nữa cơ!”

“Chúng ta có thể xuôi theo dòng sông ra biển lớn, đổi thuyền nhỏ thành thuyền to, chu du khắp nơi. Thấy chỗ nào thú vị thì dừng lại, ở chán rồi thì lại tiếp tục trôi dạt…”

“Dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng tốt hơn việc ta phải làm kẻ câm bên cạnh hoàng đế, còn các ngươi thì ngày ngày liều chết vì triều đình.”

“Ta, thật ra đã quá mệt mỏi với những tháng ngày lúc nào cũng phải lo lắng cho an nguy của đại nhân rồi. Ta không muốn phát tài, cũng chẳng mong cống hiến điều gì kinh thiên động địa cho Đại Ung… Tất cả những gì ta làm, chỉ vì đại nhân cần.”

“Chỉ đơn giản như thế thôi.”

Cố Thậm Vi nhìn Ngụy Trường Mệnh, ánh mắt dịu dàng lạ thường: “Được, chờ ta xong việc, chúng ta sẽ cùng nhau bôn tẩu giang hồ. Ta đưa ngươi đến Xuất Vân kiếm trang, để cữu phụ ta rèn cho ngươi một đôi đoản đao mới, được không?”

Đôi mắt của Ngụy Trường Mệnh lập tức sáng rực như có sao trời nổ tung.

Hắn kích động đến mức lắp bắp: “Xuất Vân kiếm trang? Thật… thật sự có thể sao?”

Cố Thậm Vi mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là được!”

Khóe miệng Ngụy Trường Mệnh cười đến tận mang tai, như thể cặp đoản đao đã nằm trong tay, vui đến nỗi nhảy nhót tay chân không yên.

Cố Thậm Vi nhìn cảnh ấy chỉ lắc đầu cười, không thèm để ý đến hắn đang ngốc nghếch ra sao. Nàng khẽ động người, lướt khỏi căn nhà dân hoang phế ấy. Ngụy Trường Mệnh thấy nàng đi rồi, lập tức hốt hoảng đuổi theo.

Chờ hai người đi khuất, trong căn nhà trống không ấy lại đột ngột xuất hiện một bóng người.

Người nọ cầm sợi tơ trong tay, cẩn thận khóa lại cửa gian đông sương, sau đó xử lý sạch mọi dấu vết mà ba người để lại ban nãy, rồi một lần nữa tan biến trong bóng tối.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.