🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lòng mong mỏi được bay về Vương Đô của Lưu Phù lộ rõ ngoài mặt, dọc đường đoàn xe Bắc Triều như thể có người đánh trống trận sau lưng, bánh xe chạy đến mức văng cả ra mấy cái.

Sứ đoàn Đại Ung thì vì sự xuất hiện của Gia Luật Tầm mà nghẹn một bụng tức, âm thầm ganh đua, đến bước chân cũng b*n r* tia lửa.

Trong cục diện này, đừng nói là dò xét năm người kia, ngay cả việc đi nhà xí cũng phải chạy.

***

Cố Thậm Vi vén nhẹ rèm xe nhìn ra ngoài, thấy Vương Đô của Bắc Triều so với Biện Kinh thì kém xa về sự phồn hoa và thanh nhã, cả phong cách đều mang vẻ thô lỗ đặc biệt.

Chỉ một quãng đường ngắn từ cửa thành vào tới trạm dịch, mà cảnh tượng nam nhân vạm vỡ ẩu đả đụng phải ba lần, thiếu phụ cường tráng đánh chồng thấy bốn lần, đám người xắn tay áo, mặt đỏ tía tai cãi cọ thì không dưới năm lượt.

Tiếng nói bô bô, dồn dập như pháo rang, cả con phố tựa như một nồi đậu phộng rang.

Cố Thậm Vi nhìn mà hứng thú dạt dào, ven đường toàn là tiệm bán canh dê, bánh nướng thịt dê, chẳng khác mấy với trong thành Biện Kinh. Ở đây cũng thịnh hành việc treo bò dê tươi trước cửa tiệm, dựng cổng vòm hoa, treo cờ rượu…

Lại có những cô nương mặc áo lông dê, tóc tết bím to bản, giọng hô rao hàng ngân nga như hát!

Cả bầu trời Vương Đô như phủ đầy hương thịt nướng thơm lừng.

Cố Thậm Vi khẽ hít một hơi, nhạy bén cảm nhận được một ánh nhìn, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thoáng chốc có một cảm giác quen thuộc khó hiểu dâng lên trong lòng. Lúc nàng mới đặt chân đến biên thành, dường như cũng từng bắt gặp một khung cảnh như thế.

Lá cờ gai quen thuộc, đoàn thương nhân quen thuộc.

Bọn họ băng rừng vượt núi suốt ngày đêm, vậy mà vẫn còn đi sau đoàn thương đội của Vương phu nhân. Khi rời Biện Kinh gặp một lần, đến biên thành gặp lần hai, nay đến Vương Đô, lại trùng phùng lần ba.

Cảm nhận được sự khác lạ của Cố Thậm Vi, Hàn Thời Yến cũng ghé lại.

Hắn nhìn qua khe hở, cũng có chút bất ngờ.

“Thương đội của Vương phu nhân đúng là có thể đến tận Vương Đô, mẫu thân ta từng nói: nơi nào có thể kiếm tiền, nơi đó có cờ gai, nơi đó có Vương phu nhân.”

“Chỉ là bọn họ còn đi nhanh hơn chúng ta, thật thú vị.”

Hàn Thời Yến nói đến đây, giọng bỗng trầm xuống, nheo mắt lại: “E rằng lần nghị hòa này sẽ không dễ nuốt đâu, nàng có thấy mấy người bên kia không?”

Cố Thậm Vi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, chỉ thấy mấy người mặc trang phục Tây Hạ đang dạo quanh chợ, thấy đoàn xe vào thành thì tò mò vươn cổ ngó nghiêng bốn phía.

Đợi đến khi bọn họ xoay người lại, Cố Thậm Vi mới nhận ra, giữa đám người Tây Hạ ấy là một tiểu cô nương trang sức lộng lẫy.

Nàng mặc áo đỏ rực, ngang lưng đeo roi ngựa, cằm ngẩng cao, cả người toát ra khí thế ngạo mạn và ngang ngược.

“Đó là y phục của hoàng tộc Tây Hạ, nếu ta đoán không lầm, thì tiểu cô nương kia hẳn là tiểu công chúa của Tây Hạ vương. Xem ra Bắc Triều gấp gáp thúc giục Lưu Phù đưa chúng ta đến Vương Đô nhanh như vậy, là vì đoàn Tây Hạ đã đến trước.”

Hàn Thời Yến nói, sắc mặt cũng không còn dễ coi.

Bởi vì bọn họ vốn dĩ không nhận được bất kỳ tiếng gió nào trước đó cả.

Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ cười giễu cợt: “Bọn họ đúng là tham vọng không nhỏ, muốn ngồi chờ ngư ông đắc lợi, lại không soi gương xem bản thân có cái bản lĩnh đó hay không.”

Hai người đang nói chuyện thì thấy tiểu công chúa Tây Hạ đột nhiên quay đầu nhìn sang, nhe răng cười một cái với đoàn xe, kế đó không chờ ai kịp phản ứng, giống như sấm nổ không kịp bịt tai mà rút ra một chiếc ná, mạnh tay kéo căng rồi bắn thẳng về phía cửa sổ xe nơi Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi đang ngồi.

Vừa ra tay, nàng ta còn lè lưỡi làm mặt quỷ với Cố Thậm Vi, cái cằm hếch cao, cứ như hận không thể đâm thủng cả trời xanh vậy!

Cố Thậm Vi thấy mà buồn cười, thuận tay lấy một quả long nhãn khô trong hộp trái cây của Hàn Thời Yến, nhẹ nhàng búng ra…

Quả long nhãn khô ấy nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong nháy mắt lại như được đánh thông kinh mạch, vèo một tiếng bay ra đập trúng viên đá từ chiếc ná bắn tới, đá bị bắn lệch, rơi xuống nền đá xanh đánh ‘cốp’ một tiếng, rồi còn lăn lăn mấy vòng.

Tiểu công chúa Tây Hạ thấy vậy, tức tối giậm chân thình thịch.

Nàng ta định rút ná ra bắn thêm một phát nữa, nhưng còn chưa kịp kéo căng dây thì bỗng cảm thấy có một cái bóng màu vàng đất phóng vụt qua, lao thẳng vào cái miệng đang há to.

Cú va chạm kia mạnh vô cùng, đâm thẳng vào cổ họng.

Tiểu công chúa cảm thấy cổ họng đau rát dữ dội, cơn buồn nôn cuộn thẳng l*n đ*nh đầu, không thể chịu nổi nữa, nàng ta lập tức cúi gập người xuống, nôn mửa mãnh liệt.

Nào ngờ lại nôn trúng ngay một gã đại hán c** tr*n đang đi ngang qua, làm ướt sũng cả ống quần hắn. Gã đại hán Bắc Triều lập tức nổi đóa, mồm năm miệng mười chửi rủa ngay giữa phố.

Đúng lúc ấy, xe ngựa của Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến lướt ngang qua mặt công chúa, ánh mắt Cố Thậm Vi khẽ động, quay sang nói với Hàn Thời Yến: “Chỗ ngươi mua long nhãn khô ở đâu thế? Sao mười quả thì chín quả có sâu, mà còn là loại biết động đậy ấy chứ…”

Vừa nói, nàng vừa buông rèm xe xuống, quả nhiên chưa dứt lời đã nghe phía sau vang lên một trận nôn oẹ dữ dội hơn.

Cố Thậm Vi bĩu môi, bắt chước dáng vẻ hếch cằm của tiểu công chúa Tây Hạ, quay người lại.

Mà vừa xoay người liền đối diện ngay ánh mắt của Hàn Thời Yến, gần như dán sát vạt áo trước ngực hắn.

Hàn Thời Yến bị ánh mắt ấy làm cho mặt mũi đỏ bừng, vội vàng giật người về sau một cái, lập tức khôi phục lại tư thế ngồi đoan chính.

Cố Thậm Vi cảm thấy hương thơm ấm áp như mật ong của hắn chạm nhẹ vào mũi, cứ như có tơ kéo thành sợi…

Nàng ôm lấy mũi mình, không nhịn được hắt hơi một cái, sau đó nghi ngờ đánh giá Hàn Thời Yến từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ ngươi thấy tiểu công chúa Tây Hạ là mỹ nhân, nên định cưới nàng ta về rồi khác chết cả hoàng tộc Tây Hạ à?”

“Nghĩ thì cũng hay đấy, nhưng ta e pháp mệnh của ngươi chỉ có tác dụng trong Đại Ung, sang nước người e rằng… khí hậu không hợp!”

Hàn Thời Yến vừa có chút gợn sóng trong lòng, lập tức bị câu này của nàng làm tan sạch.

Hắn nhìn Cố Thậm Vi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong mắt Cố tiểu thư, tại hạ chỉ có tác dụng như tai họa ôn dịch thôi sao?”

Cố Thậm Vi lắc đầu.

Hàn Thời Yến hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nghe người trước mặt thản nhiên nói tiếp: “Ngươi mà có được cái tác dụng đó thì tốt rồi. Như vậy Đại Ung ta chẳng phải chỉ cần nhấc tay là đấm Tây Hạ, đá Bắc Triều sao? Khổ nỗi là chưa chắc ngươi đã có!”

Hàn Thời Yến tức đến muốn ngã ngửa.

Cố Thậm Vi thấy sắc mặt hắn xanh mét, như sắp tức đến hộc máu, rốt cuộc không nhịn được phá lên cười ha hả.

“Đừng giận, đừng giận mà! Không khí gần đây ngột ngạt quá, ta đùa chút cho vui! Hàn đại nhân là trụ cột của Đại Ung ta, vai gánh sơn hà, thế đứng trời rung không đổ!”

Cơn giận ban nãy của Hàn Thời Yến gần như trong chớp mắt đã tan biến sạch.

Hắn thoáng vui, rồi lại âm thầm giận mình, không cần soi gương cũng biết bộ dạng lúc này của mình thật chẳng ra sao.

Cái dáng vẻ vô tâm vô phế ấy của Cố Thậm Vi rõ ràng chỉ là lời nói đùa miệng, vậy mà hắn nghe vào trong lòng, vui sướng không thôi! Thật là… hết thuốc chữa rồi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.