🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xe ngựa chạy thẳng đến trước cửa dịch quán mới dừng lại.

Cố Thậm Vi đứng trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn về phía đông, từ chỗ này có thể thấy được từng dãy mái ngói nối tiếp trong hoàng cung Bắc Triều.

“Cố đại nhân! Ta về cung trước để bẩm báo với mẫu hậu và hoàng hậu nương nương. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ quay lại tìm nàng ăn thịt dê nướng nhé. Vài hôm nữa ta thành thân rồi, đến lúc đó nhất định nàng phải đến dự lễ cưới đấy.”

“Phu quân ta có một thanh kiếm, là do đại tông sư rèn kiếm lợi hại nhất triều ta đúc thành. Đến khi đó so với kiếm của Cố đại nhân xem ai hơn ai!”

Cố Thậm Vi nghe lời Gia Luật Vũ nói, mỉm cười gật đầu: “Nhất định sẽ đến.”

“Gió chiều nào theo chiều ấy như vậy, không biết còn tưởng Cố Thậm Vi là phụ thân của ngươi. Gia Luật Vũ, đừng quên ngươi là công chúa Bắc Triều!”

Gia Luật Vũ đang vui vẻ trò chuyện với Cố Thậm Vi, chợt nghe thấy giọng điệu âm trầm của Gia Luật Tầm bên cạnh thì lập tức quay đầu lại, bực mình đáp: “Phụ thân ta cũng là phụ thân ngươi, ngươi đến cả phụ thân mình cũng không nhận ra, còn dám mở miệng nói mấy lời như vậy sao?”

“Cố đại nhân cứu ta, ta nói mấy câu cảm ơn thì đã sao?”

“Ngươi không cử thì không cử thôi, chẳng liên quan gì đến ăn uống đánh giặc cả. Ngươi đã móc mỉa cả đường rồi. Lưu đại nhân quen chiều chuộng ngươi, ta thì không.”

Gia Luật Tầm tức đến tím cả mũi, trừng mắt lườm Cố Thậm Vi một cái, rồi lập tức lên ngựa rời khỏi đội ngũ không chút do dự.

Lúc ấy, Lưu Phù vừa chuẩn bị sẵn tâm lý, định mỉm cười khách sáo với Hàn Thời Yến, nghe xong mấy lời vừa rồi cảm thấy như bị Thái Sơn đè đầu. Hắn ta nhăn nhó nhìn Hàn Thời Yến, hít sâu một hơi.

“Hàn sứ thần, dịch quán đã chuẩn bị xong, các vị ở tại Đông Viện. Mọi việc sau này sẽ do Đại nhân Đàm Minh Thanh phụ trách. Đường xa mệt nhọc, xin các vị cứ yên tâm nghỉ ngơi trước, những chuyện tiếp theo sẽ chờ ý chỉ từ cung đình.”

Nói đến đây, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Triệu Cẩn, lúc này đã xuống xe và đang đứng bên cạnh Hàn Thời Yến.

“Triệu đại nhân không phải lần đầu đến Vương Đô, lại quen biết với Đàm đại nhân, Lưu mỗ xin không quấy rầy nữa.”

Nói rồi, hắn ta lại lén lút liếc nhìn nhị công chúa Gia Luật Vũ cao lớn như ngọn núi bên cạnh.

Công chúa à! Xin ngài hãy tha cho ta một con đường sống đi!

Ngài không thấy vừa nãy ngài nói câu nào là câu đó thu hút hàng trăm cặp tai hóng chuyện hay sao? Chuyện hoàng tử Gia Luật Tầm “không cử” e là chưa hết một nén nhang đã truyền khắp Vương Đô rồi!

Cứ thế này nữa, mặt hắn dù có to như chậu rửa chân cũng không che nổi đâu!

Đúng lúc đó, khóe mắt Lưu Phù chợt bắt được hình ảnh công chúa Tây Hạ đang phóng như bay tới.

Trong lòng hắn ta thầm kêu khổ, vội quay sang Gia Luật Vũ, giọng lộ rõ vẻ lo lắng: “Công chúa điện hạ, đừng để trong cung chờ lâu.”

Nói chưa dứt lời, chưa kịp nghe nàng trả lời, chân hắn ta đã tự chạy trước, vọt thẳng lên xe ngựa, thoắt cái đã biến mất như chuột thấy mèo mà chạy trối chết.

Gia Luật Vũ nhìn theo, gãi đầu, quyến luyến liếc nhìn Cố Thậm Vi thêm một cái, cuối cùng cũng đành đuổi theo Lưu Phù.

Vừa đi, nàng vừa oang oang cất giọng như chuông đồng: “Lưu đại nhân, ngài đâu phải cái bô, cũng chẳng có ai cần đi tiểu, chạy gấp thế làm gì? Gia Luật Tầm đâu dám nói xấu chúng ta trước mặt hoàng huynh? Hoàng huynh không tin hắn, tin ta cơ mà!”

Lưu Phù ngồi trong xe như thể ngồi trên đống lửa.

Hắn ta thực lòng chỉ muốn bịt miệng vị Nhị công chúa này lại, nhưng không dám!

Hắn ta vén rèm xe lên, liếc mắt nhìn Hàn Thời Yến một cái, rồi lại nhìn sang Ngô Giang trước cửa dịch quán, mấy hôm nay vết bầm trên mặt tên này mới nhạt đi, nhìn trông chẳng khác gì ác quỷ mặt xanh nanh trắng, càng thêm dữ tợn!

Thế nhưng hắn ta lại ra vẻ như chẳng hề hay biết, đang cùng người tiếp đón trong dịch quán Bắc Triều nói chuyện vui vẻ rôm rả.

Lưu Phù cảm thấy nếu hành trình này còn dài thêm vài ngày nữa, e rằng hắn với vị sứ thần Đại Ung kia sẽ thành tri kỷ đồng cam cộng khổ, cùng nhau thề đời này không thèm sinh con nữa, đặc biệt là loại tai họa thích gây chuyện như thế này!

Hàn Thời Yến nhìn ánh mắt kia, ánh mắt chất chứa ngàn lời chưa nói, khẽ kéo khóe miệng, không nói gì.

“Hàn đại nhân, người Tây Hạ ở tại Tây Viện. Họ đến Vương Đô trước chúng ta một ngày, không hề báo trước. Sứ thần tên là Lương Tán, dẫn theo cả công chúa. Hiện tại vẫn chưa nhập cung.”

“Ta vừa mới hỏi Đàm Minh Thanh, ông ấy nói tạm thời cũng chưa nhận được thánh chỉ cho phép chúng ta vào cung.”

Hàn Thời Yến thu lại ánh nhìn đang dõi theo Lưu Phù rời đi, quay sang nhìn Triệu Cẩn đang nói chuyện bên cạnh: “Không sao, trước cứ vào nghỉ ngơi đã. Ba bên đều đã tụ hội, đêm nay tất sẽ được triệu kiến vào cung thôi!”

Nói đoạn, ánh mắt Hàn Thời Yến chuyển hướng, nhìn về phía công chúa Tây Hạ.

Nàng mặc váy đỏ, nửa người nằm sấp trên lưng ngựa. Do trước đó nôn mửa nên sắc mặt có phần tái nhợt. Nàng tung mình xuống ngựa, tay cầm roi, định quất thẳng về phía trước, nhưng khi thấy rõ Hàn Thời Yến ở khoảng cách gần thì lập tức sững sờ, hoảng hốt thu roi về.

Thu gấp quá, roi run lên, quất thẳng vào mu bàn tay mình, lập tức để lại một vệt máu đỏ tươi.

“Ta tên Lý Nghiên, là công chúa nước Tây Hạ. Ngươi tên gì? Mấy lão già xấu xí của Đại Ung các ngươi chết sạch rồi sao, cuối cùng cũng chịu cử một mỹ nhân ra mặt! Có muốn theo ta về Tây Hạ làm phò mã không?”

Lý Nghiên bẻ lái một trăm tám mươi độ quá đột ngột, ngay cả Cố Thậm Vi cũng không phản ứng kịp!

Nàng nhìn sang Hàn Thời Yến, đúng lúc bắt gặp hắn cũng đang nhìn lại mình.

Hàn Thời Yến thu ánh mắt về, nhàn nhạt nhìn nàng công chúa Tây Hạ trước mặt: “Trên người ngươi có mùi uế khí, xin đừng lại gần bản quan trong phạm vi ba trượng. Thánh nhân dạy rằng, người và súc sinh không thể kết hôn, xin hãy tự trọng.”

Công chúa Tây Hạ lập tức đứng sững tại chỗ.

Nàng ta dường như không dám tin vào tai mình.

Đến khi tỉnh táo lại, Lý Nghiên chợt nhớ đến chuyện mình vừa nôn mửa, nhấc tay áo lên ngửi thử, lập tức vành mắt đỏ bừng, òa lên khóc tức tưởi.

Hàn Thời Yến chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ quay sang nói với Trường Quan: “Hôm nay gặp gió tà, lát nữa nhớ đốt ngải cứu, kẻo nhiễm phải.”

Công chúa Tây Hạ như bị sét đánh ngang tai, che mặt bật khóc chạy như bay vào trong dịch quán.

Cố Thậm Vi nhìn cảnh đó, tặc lưỡi hai tiếng: “Hàn ngự sử thật quá đỗi lạnh lùng vô tình!”

Hàn Thời Yến nghe giọng trêu chọc, quay đầu lại vẻ không hài lòng, ai ngờ lại thấy nàng giơ ngón tay cái, mặt mày rạng rỡ.

Hàn Thời Yến ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng trong lòng đã sớm vui như nở hoa. Hắn khẽ gật đầu, xoay người đi về phía dịch quán.

Đêm ở Vương Đô hình như xuống muộn hơn một chút so với Biện Kinh, đến khi đèn được thắp lên trong đại điện thì bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh chia ra đứng hai bên sau lưng Hàn Thời Yến, lặng lẽ quan sát xung quanh…

Hàn Thời Yến quả thật liệu việc như thần. Vừa mới an trí ổn thỏa ở dịch quán thì đã có người trong cung đến truyền chỉ.

Dù thế nào Cố Thậm Vi cũng không thể ngờ, cung điện đầu tiên nàng bước vào, lại không phải hoàng cung Đại Ung, mà là hoàng cung Bắc Triều.

“Thái hậu nương nương giá lâm…”

Đúng lúc đó, một giọng xướng vang lên, mọi người đều đứng dậy hành lễ.

Cố Thậm Vi đứng sau Hàn Thời Yến, theo tiếng mà nhìn về phía cửa điện. Chỉ liếc một cái, nàng đã vội cúi gằm đầu xuống.

Tổn thọ! Mắt nàng chắc là mù mất rồi? Dáng vẻ Thái hậu thế nào nàng không để ý, nhưng cái kẻ tô son trát phấn đứng cạnh Thái hậu như một vị sủng thần kia dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra!

Gương mặt tầm thường đến không thể tầm thường hơn ấy, chẳng phải chính là đồng liêu ở Hoàng Thành tư mà nàng mới gặp trước đó sao?

Trong lòng Cố Thậm Vi gào thét: Chu Hoàn đại nhân, ngài đúng là vì nước hi sinh thân mình!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.