🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quỷ nghèo Cố Thậm Vi chua xót trong lòng, len lén ghi tên phu nhân của Vương ngự sử cùng Chu Huân có bộ nhuyễn giáp vào sổ “đùi vàng”.

Hàn Thời Yến nhìn thấy vậy cảm thấy buồn cười, nhưng không vạch trần nàng. Chuyển ánh mắt sang Triệu Cẩn, hỏi tiếp: “Người đàm phán của Bắc Triều lần này, trong lòng ngươi có đoán được là ai không?”

Hắn trước nay chỉ là Ngự Sử, về việc Bắc Triều thì dĩ nhiên không thể hiểu rõ bằng Triệu Cẩn.

Bắc Triều đâu chỉ có mỗi tộc Khiết Đan, lại còn nắm trong tay mười sáu châu U Vân, thực tế trong khu vực cai quản có rất nhiều người Đại Ung, đến cả hệ thống quan lại cũng phân chia thành hai bộ Nam Bắc riêng biệt. Thế cuộc triều chính rối rắm thế nào, nếu không dốc lòng nghiên cứu thì căn bản không thể nắm bắt rõ ràng.

Tuy suốt dọc đường Hàn Thời Yến đã học hành đầy đủ, nhưng lý thuyết trong sách dù sao cũng chỉ là một phần, vẫn là hỏi Triệu Cẩn thì yên tâm hơn.

Huống chi bọn họ vốn không có ý can thiệp nội chính Bắc Triều, mà chỉ muốn nhanh chóng đạt được hòa đàm, rồi mang theo quốc tỷ rời đi.

Triệu Cẩn nghe vậy, cuối cùng cũng nhớ ra điều mình định nói trước khi bị Ngô Giang cắt ngang, lập tức mở lời: “Người đàm phán có thể sẽ chọn từ ba người. Người thứ nhất chính là Lưu Phù mà chúng ta quen biết. Lưu Phù đi cùng chúng ta suốt dọc đường, Hàn đại nhân đối đãi vừa uy vừa ân, xem ra đã sớm tính toán, là thượng thượng sách, lợi nhất cho chúng ta.”

Hàn Thời Yến khẽ gật đầu.

Từ đầu đến giờ mọi việc bọn họ làm đều là để chuẩn bị cho cuộc hòa đàm này. Từ lần đầu gặp Lưu Phù ở chỗ của Phó lão đại nhân, cảnh tượng gã vung nắm đấm sắt đập người, cằm ngẩng lên tận trời vẫn còn in rõ trong đầu. Vậy mà đến khi vào Vương Đô thì đã hoàn toàn thay đổi. Không nói là bị thuần phục, nhưng ít nhiều cũng đã lép vế trước mặt họ, đúng là thượng thượng sách.

“Trung sách thì là Trần Thu Trọng đệ đệ của Thái phó Trần Dư Bá. Hai huynh đệ họ tuy giờ chẳng khác gì người Bắc Triều, nhưng dù sao Đại Ung cũng là cố hương.”

“Dù có bị mang tiếng là vong ân bội tổ, thì cũng không đến mức ra tay quá tàn độc với Đại Ung.”

Triệu Cẩn nói đến đây, khẽ thở dài: “Nhưng chuyện này cũng như lưỡi dao hai lưỡi. Họ cũng sẽ chẳng vì tình riêng mà đối đãi tử tế với Đại Ung, bởi lo sợ bị người ta mỉa mai là thân ở Tào doanh, lòng hướng Hán triều. Vì vậy ta cho rằng đây là trung sách.”

“Nói ra thì trùng hợp, Trần Thu Trọng và Trương thị lang xảy ra chuyện đêm qua lại là huynh đệ cột chèo.”

Lời phân tích của Triệu Cẩn khiến Cố Thậm Vi bị hấp dẫn.

Triệu Cẩn là người ôn nhu nhã nhặn, gặp ai cũng mỉm cười, suốt dọc đường đi Cố Thậm Vi chưa từng thấy y tranh cãi với ai. Có lẽ chính vì cái tính cách không tranh giành ấy mà dù am hiểu sự vụ Bắc Triều, y vẫn không được chọn làm sứ giả đàm phán.

Cố Thậm Vi không ngờ, khi phân tích lòng người, lời lẽ của Triệu Cẩn lại sắc bén đến vậy.

Đúng là như thế. Tên Trần Dư Bá kia nàng từng nghe từ miệng Chu Hoàn, là người thân cận với Thái hậu, một trong hai vị đại thần được tiên hoàng phó thác trước khi băng hà. Trần gia quyền cao chức trọng, chắc chắn có vô số ánh mắt dõi theo, càng cần giữ gìn thanh danh.

Triệu Cẩn không ngừng lại, tiếp tục nói: “Còn hạ hạ sách, thì là Gia Luật Án. Gia Luật Án là thúc phụ của hoàng đế. Hắn cũng tinh thông ngoại giao, lại nói được tiếng quan thoại Đại Ung lưu loát. Lúc đầu khi cử sứ sang Biện Kinh, vốn dĩ là định phái hắn đi, sau mới đổi sang Lưu Phù.”

“Gia Luật Án tuổi không lớn, thủ đoạn cứng rắn, tính tình vô cùng tàn nhẫn. Gia Luật Tầm chính là học từ hắn mà ra.”

“Trước đây hắn từng giữ chức thống soái quân biên cương, sau này trong trận đại chiến ở Kỳ Sơn, bị Ngô lão tướng quân chém đứt một cánh tay, bất đắc dĩ mới phải quay về Vương Đô.”

Triệu Cẩn nói tới đây, liếc nhìn Ngô Giang đang ôm bát to chạy khắp phòng, như có điều ám chỉ.

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến lập tức hiểu ý, Gia Luật Án chắc hẳn đã hận thấu xương họ Ngô, e là vừa thấy Ngô Giang đã muốn róc thịt ăn sống, chẳng trách bị liệt vào hạ hạ sách.

“Chuyện này để ta và Ngô Giang lo. Hai người các ngươi cứ nghĩ kỹ đối sách đi.”

Cố Thậm Vi nói xong liền đứng dậy.

Năm người bị tình nghi kia vẫn chưa thể loại trừ, Ngụy Trường Mệnh cần phải ở lại bên cạnh Hàn Thời Yến để bảo vệ sát sao.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức lao một bước đến trước mặt Ngô Giang, chặn đường hắn lại:  “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì ra ngoài tìm vui đi!”

Mắt Ngô Giang lập tức sáng rực lên như bị ánh lửa bén vào, hắn tiện tay đặt cái bát lớn sang bên, quệt miệng qua loa rồi vội vàng đi theo sau Cố Thậm Vi. Đi ngang qua chỗ Hàn Thời Yến, thấy hắn không có ý đứng dậy, ánh mắt hắn bỗng sáng như chính ngọ mùa hè, rực rỡ đến mức muốn thiêu cháy cả Vương Đô này.

Khóe môi Hàn Thời Yến khẽ giật, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

Hắn luôn cảm thấy, khi có mình ở đây, dù Cố Thậm Vi và Ngô Giang có quậy phá đến đâu thì vẫn còn chút chừng mực. Nhưng nếu hắn không ở, thì hai tên đó kiểu gì cũng như Tôn Hành Giả mất vòng kim cô, náo loạn chẳng kiêng gì cho mà xem!

Nghĩ vậy, tim hắn không khỏi đập thình thịch, lập tức đứng bật dậy, nhanh chân chạy tới trước cửa, chặn đường Cố Thậm Vi và Ngô Giang: “Hai người định làm thế nào để rút được thượng thượng sách?”

Cố Thậm Vi không chút do dự, giơ tay chém mạnh vào cổ mình một cái: “Cách kết thúc chiến cuộc giản đơn mà thô bạo nhất!”

Hàn Thời Yến thất kinh, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Cố Thậm Vi và Ngô Giang đã như bôi dầu dưới chân, chớp mắt một cái không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vừa ra khỏi dịch quán, Ngô Giang lập tức phấn khởi hẳn lên, hắn xoa tay, ghé sát lại bên cạnh Cố Thậm Vi: “Ngươi nói xem, chúng ta giết ai trước?”

Cố Thậm Vi liếc hắn một cái: “Giữa ban ngày ban mặt, giết cái gì mà giết? Đại Ung ta là đất nước lễ nghi, sao có thể hở chút là đòi đánh đòi giết? Đương nhiên là đi tặng lễ!”

Ngô Giang vừa nghe, lập tức trừng mắt ngạc nhiên: “Ta không đi tặng lễ cho người Bắc Triều! Ta chỉ biết đưa ma!”

Hắn vừa nói vừa gãi đầu, hừ một tiếng khó chịu: “Nhưng mà nếu Cố thân nhân đã bảo là tặng, thì tặng vậy. Ngươi thông minh, ngươi có lý!”

Cố Thậm Vi giơ ngón cái lên với Ngô Giang, dẫn hắn hiên ngang bước ra phố!

Vương Đô ban ngày cũng cực kỳ náo nhiệt, nào là diễn xiếc khỉ, múa đao, mắng chửi, cứ như xếp hàng mà ra.

Hai người chưa đi được bao xa đã thấy ba bầy dê sống bị lùa ra phố, bốn đống phân ngựa thối um trời đất… rồi còn gặp năm ả hoa nương lực lưỡng đến mức mới vẫy tay một cái đã suýt bẻ gãy tay người ta… Quả là một quốc gia phồn thịnh!

Cố Thậm Vi cảm khái, dẫn Ngô Giang rẽ vào một ngõ, tay cầm một xiên thịt dê, ăn đến là hăng say.

Ngô Giang lại chê xiên thịt dê ít quá, chẳng đã miệng gì, bèn xách hẳn một cái đùi dê to tướng, ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ.

“Hồi sáng mới ăn xong một bát cháo to với mấy cái màn thầu, nhưng cơm gạo thì làm sao ngon bằng thịt. Đừng nói là một cái đùi dê, cho ta nguyên con dê ta cũng gặm hết! Dê ở Bắc Triều này đúng là chính tông, ngon hơn nhiều so với cái đùi quét đường của Thời Yến huynh!”

Ngô Giang nhớ lại cái đùi dê được Hàn Thời Yến quét đường đến mức chảy cả chỉ đường ấy, không nhịn được rùng mình đau răng.

Vừa nói, hắn vừa liếc sang vệ đường, bất ngờ nhìn thấy tấm biển đề hai chữ “Trương phủ”, trong lòng không khỏi lầm bầm: Không lẽ hôm qua họ gài bẫy con trai Trương thị lang ở lầu hai, hôm nay lại đến đây tặng lễ xin lỗi?

Không đời nào! Cố thân nhân đến lễ cho Trương Xuân Đình còn tiếc không muốn tặng, làm gì có chuyện đi tặng cho lũ chó Bắc Triều?

Trong lòng Ngô Giang nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.

Ánh mắt hắn khẽ đảo, lại trông thấy trước cửa Trương phủ đỗ một cỗ xe ngựa, trên xe treo một thẻ bài, rõ ràng có khắc chữ “Trần”.

Ngô Giang ngẩn người, quay sang nhìn Cố Thậm Vi, thấy nàng tay trái gặm xiên thịt, tay phải buông thõng bên người, mà ngay khi họ lướt qua cỗ xe ngựa đó, hắn tận mắt trông thấy một đống gì đó đen thùi lùi, tròn vo, run run nhúc nhích, từ tay Cố Thậm Vi b*n r*…

Chui thẳng vào cửa sổ xe ngựa, rơi vào bên trong xe!

Tim Ngô Giang lập tức sôi trào. Tuy hắn không rõ Cố Thậm Vi bỏ sâu vào xe làm gì, nhưng hắn biết chắc, Cố thân nhân đang muốn giở trò!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.