🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuộc đàm phán mới bắt đầu đã rơi vào bế tắc, Lưu Phù nghĩ thầm, ánh mắt tha thiết nhìn về phía tiểu hoàng đế.

Bệ hạ ơi, hỏng rồi! Lá bài tẩy bị đối phương nhìn thấu như lòng bàn tay, bọn chúng chỉ liếc qua đã thấy rõ chúng ta chỉ là cọp giấy muốn nhân cơ hội vơ vét mà thôi!

Tiểu hoàng đế mang nặng tâm sự, trông thấy bộ dạng vô dụng của Lưu Phù, cũng chẳng hề có ý định tự mình lên đỡ chiêu, bởi hắn biết, có đổi là hắn thì cũng chẳng khá hơn là bao.

Hắn suy nghĩ, rồi nghiêng tay về phía trái ra hiệu cho Lưu Phù lui xuống.

Trong lòng Lưu Phù nhẹ nhõm hẳn, tạ trời tạ đất! Tân hoàng đúng là người duy nhất trong dòng họ Gia Luật chịu nghe lời khuyên, không phải dạng đầu trâu mặt ngựa!

Nếu đổi thành Gia Luật Vũ thì khác gì cưỡi hổ hai đầu, mà đầu nào cũng bướng! Một là vô lý cãi cùn, keo kiệt đến nỗi đắc tội tổ tiên người ta mười tám đời; hai là bướng theo hướng ngược lại, đến cả cái quần xà lỏn của Bắc Triều nàng ta cũng có thể cởi ra tặng đi, chẳng màng người nhận có muốn hay không!

Gia Luật Tầm thì không bướng cả hai đầu, vấn đề là sau trận Loạn Thạch nọ, hắn ta đã quên mình họ Gia Luật, cứ ngỡ mình là họ Gia Cát, tự xưng tự hiệu là Khổng Minh… Trong bụng đầy mưu kế ngốc nghếch, đánh đâu thua đó, càng đánh càng bại… Bại rồi thì lại bảo “Gia Luật Khổng Minh vừa mới chợp mắt một chút”…

Cái vẫy tay ban nãy chính là bỏ qua điều kiện này.

Lưu Phù lại nhìn sang Hàn Thời Yến, tinh thần như được tiếp sức, khí thế bật lên vài phần: “Trước đây Nhạn Môn quan có thương thị qua lại, nay Đại Ung tự ý đóng cửa, chẳng phải là vi phạm minh ước trước đó sao? Vì chuyện này mà dân chúng nơi biên giới chịu khổ, triều thần lo lắng đến nóng ruột, cũng nên có một lời giải thích thỏa đáng.”

“Hàn đại nhân cứ miệng nói Bắc Triều chúng ta muốn khơi mào chiến sự, theo tại hạ thấy, chính Đại Ung các người mới là kẻ mang dã tâm, tay muốn nắm Tây Hạ, chân muốn đá Bắc Triều!”

Nghe vậy, Hàn Thời Yến chẳng tỏ chút nào là chột dạ.

Hắn lắc đầu, nghiêm túc lại chân thành nói: “Việc đó không hề nhằm vào Bắc Triều, mà bởi hiện tại Đại Ung đang giao tranh cùng Tây Hạ, đề phòng Tây Hạ nhân lúc hỗn loạn mà thừa cơ trộm chém, nên mới phải đóng quan tạm thời.”

“Trước đó Hàn mỗ cũng đã cùng Lưu đại nhân phân tích tình hình, cuộc chiến sắp sửa kết thúc rồi.”

Thấy thái độ Hàn Thời Yến không gay gắt như lúc trước, Lưu Phù vui vẻ gật đầu: “Công chúa liên hôn, kết thiện duyên hai nước, là chuyện đại cát đại lợi cho cả quốc gia lẫn bách tính. Hàn đại nhân xem, công chúa Tây Hạ chẳng phải đã đến dịch quán rồi đó sao?”

Lời vừa dứt, hắn chợt giật mình một cái.

Đến lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, cái chuyện mở lại thương thị Nhạn Môn quan, tuy Hàn Thời Yến cười nói ôn hòa, tử tế là vậy, nhưng hắn một câu đáp ứng cũng chưa từng nói ra!

Hắn chỉ là một văn thần, lấy đâu ra khả năng biết khi nào chiến tranh sẽ kết thúc? Nếu thực sự sắp xong rồi, vậy Đại Ung còn nóng lòng đàm phán cái quái gì, chỉ cần kéo dài thời gian chờ chiến sự lắng xuống, chẳng phải là giải quyết xong hết mọi rắc rối?

Tên chó má này, đến cả một câu “chờ chiến tranh kết thúc sẽ mở lại thương thị” cũng keo kiệt không chịu nói ra!

Lưu Phù nghĩ đến đây, hối hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận mình khi nãy gật đầu quá sớm, lại còn gật mạnh quá đáng, không chừa lấy cho mình một đường lui!

Ngay lúc Lưu Phù còn đang tính toán làm sao để quay lại đàm phán việc mở cửa mậu dịch, đã nghe Hàn Thời Yến không dừng một nhịp, tiếp lời luôn: “Công chúa Đại Ung ta đích thực hiền lương đức hạnh, là mẫu mực của nữ tử thiên hạ, nếu được kết thân thì quả thật có thể kết thiện duyên giữa hai quốc gia.”

Lưu Phù nghe xong, quên sạch chuyện quay đầu, lưng lập tức dựng thẳng, khí thế tràn trề!

Thành rồi! Chỉ cần trong bốn yêu sách này có một điều thành công, ta cũng không đến mức bị chém đầu!

Hắn nghĩ thế, vui vẻ nhìn sang tiểu hoàng đế trên đài cao: Hoàng thượng à! Thần thay người rước thê tử về rồi đấy!

Nhưng niềm vui của Lưu Phù chưa kéo dài được một chút, lại nhìn thấy tiểu hoàng đế ngồi kia sắc mặt đen như đáy nồi, làm gì có lấy nửa điểm vui sướng khi nghe tin mỹ nhân đến, rõ ràng là như tang quyến chịu tang, lại có kẻ vừa đào mộ tổ nhà mình vậy.

Trong lòng Lưu Phù chấn động dữ dội!

Chẳng lẽ tiểu hoàng đế…

Tâm trạng của Lưu Phù lúc này chẳng khác nào thác đổ ba nghìn trượng, lao thẳng xuống vực không phanh, trong khi Cố Thậm Vi thì ở trong lòng đã “phì” một tiếng tận hai vạn dặm!

Cái miệng của Ngự Sử đúng là lừa quỷ cũng tin, hắn vừa nói “hiền lương đức hạnh, mẫu mực cho nữ tử thiên hạ”, chẳng lẽ là chỉ Phúc Thuận công chúa, người sinh xong con rồi giấu luôn trong chùa đó ư?!

Hàn Thời Yến ngươi thế mà lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời như thế sao?!

Ngay vào lúc ấy, Hàn Thời Yến lại tiếp lời: “Phúc Thuận công chúa của Đại Ung chúng ta đã gả đi rồi, còn lại vị công chúa kế tiếp hiện vẫn còn trong bụng mẹ, đợi sau khi trưởng thành, chúng ta sẽ bàn việc hôn sự, thế nào? Chẳng may đứa bé trong bụng mà ‘thay đổi’, biến thành hoàng tử… Nếu thế thì chuyện liên hôn này chẳng phải thành trò cười cho Tây Hạ rồi sao?”

Oành! Một tiếng ong ong vang lên trong đầu Lưu Phù, hắn lẽ ra phải sớm nghĩ đến điều này!

Hàn Diệt Môn, Hàn Lột Da sao có thể dễ dàng mà đồng ý như vậy, thì ra là chừa chiêu ở đây!

Một ngụm khí nghẹn lại ở cổ họng Lưu Phù, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế đang ngồi trên cao.

Thấy gương mặt ban nãy còn u ám như mây đen che đỉnh, giờ đây đã rạng rỡ như hoa nở mùa xuân, chẳng khác nào người trúng độc cuối cùng cũng tạm tìm được giải dược, được dịp th* d*c nhẹ nhõm.

Lưu Phù chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chớp mắt nhìn hoàng đế ra hiệu dò hỏi.

Ngay lúc hắn chớp mắt, Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi đều thuận theo ánh mắt hắn nhìn về phía tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế lập tức thu lại nét cười, khẽ giơ tay lên che miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

“Lý nên là vậy.”

Tim Lưu Phù như rơi thẳng xuống đáy, suýt nữa đã òa khóc thành tiếng!

Lẽ ra ta không nên nhận cái củ khoai nóng bỏng tay này! Rõ ràng trước kia đối phó với người Đại Ung chỉ cần hung hăng một chút là xong, thế mà hôm nay… mẹ nó chứ, ta đúng là tưởng mình là phụ thân của Gia Luật Tầm, sao lại có cái bệnh di truyền tự cho là thông minh như thế?!

“Bốn điều yêu cầu, điều nào cũng bị bác bỏ, vậy khoản tuế tệ này, Hàn đại nhân chắc không còn lời nào để nói nữa chứ?”

Tuy lòng đã rã rời, nhưng mặt Lưu Phù vẫn chưa sụp đổ, gắng gượng giữ lấy chút thể diện cuối cùng.

Thế mà Hàn Thời Yến nghe xong lại tròn mắt đầy vẻ ngơ ngác, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ lúc nãy Lưu đại nhân thiếp đi chăng? Sao lại nói điều nào cũng bị bác bỏ? Khi nãy Hàn mỗ còn vừa nói liên hôn thực sự là điều tốt lành cho cả hai nước, chẳng phải Hoàng đế Bắc Triều cũng vừa khen là ‘đúng lý nên vậy’ sao?”

“Còn việc thương thị Nhạn Môn quan, Hàn mỗ cũng đã giải thích rõ ràng, chính Lưu đại nhân đã gật đầu xác nhận rồi mà.”

“Hàn mỗ mỗi bước đều nhún nhường, chẳng lẽ Lưu đại nhân lại từng bước ép sát? Ta tiến hai lùi hai, ngài lui hai tiến hai, đó mới là hòa khí, mới có thể mang lại thái bình thiên hạ!”

Lưu Phù nghe xong mà đầu óc hơi choáng váng, tiến hai lùi hai, nếu nói kiểu đó… hình như cũng đúng thật…

Hắn còn muốn mở miệng nói thêm gì đó, thì đã thấy Hàn Thời Yến buông chén trà xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Hàn mỗ đã đưa ra thành ý lớn nhất của Đại Ung, giờ thì đến lượt Bắc Triều thể hiện thành ý của mình.”

“Tuy tại hạ là văn thần, nhưng cũng xin to gan thay mặt võ tướng nói một câu: không đánh là tốt, nhưng nếu phải đánh cũng chẳng hề sợ hãi! Một tấc đất cũng không để mất, đó là căn cốt của quốc gia!”

Những lời ấy như sấm rền giữa trời quang, không chỉ tiểu hoàng đế đang ngồi lập tức đứng dậy, ngay cả Cố Thậm Vi cũng sôi trào máu nóng!

Nếu không phải hiện đang ở trên đất Bắc Triều, nàng đã sớm không nhịn được mà vỗ tay “bốp bốp bốp” cho Hàn Thời Yến rồi!

Ai dám bảo văn thần Đại Ung đều là hạng mềm yếu thì nàng là người đầu tiên không đồng tình!

Hàn ngự sử kia rõ ràng chính là đá tảng trong núi sâu, thang trời nối đất, là Trường Thành bảo vệ đất nước…

Hắn thật cứng cỏi!

Cố Thậm Vi nghĩ vậy, quay đầu nhìn về phía Hàn Thời Yến, lại thấy Hàn Thời Yến cũng quay sang nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Nếu phải chiến, Cố đại nhân có dám?”

Cố Thậm Vi vỗ nhẹ lên thanh trường kiếm bên hông: “Nguyện vì vạn dân Đại Ung, lấy mạng vạn quân địch!”

Lưu Phù đứng bên nghe vậy, chỉ biết bất lực lắc đầu, ta có nên cảm ơn vì ngươi còn chưa moi móc hết ruột gan ta, để lại cho ta vài bậc thang trống mà bước xuống không đây?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.