Cố Thậm Vi cúi đầu xuống, trông thấy trong lòng bàn tay Hàn Thời Yến đặt một cây trâm đen nhánh.
Cây trâm ấy toàn thân xanh đen như mực, được chạm khắc thành hình thanh kiếm, nhìn kỹ lại thấy khá giống với thanh kiếm nàng đang đeo bên hông. Ở giữa thân trâm còn có hai chữ nhỏ được khắc vào: Trường Minh.
Người đời gọi kiếm của nàng là Đệ nhất hung kiếm, thế mà tên thật của kiếm lại là “Trường Minh”.
Thấy Cố Thậm Vi hơi ngẩn ra, Hàn Thời Yến bèn đưa tay ra, làm bộ như tiện tay: “Mấy hôm trước ta trông thấy ở chợ, cảm thấy rất hợp với nàng. Hai chữ Trường Minh là ta dùng dao nhỏ khắc vào. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Hàn Xuân lâu, tiên sinh kể chuyện họ Chúc có nhắc đến lai lịch thanh kiếm của nàng.”
“Không đáng bao nhiêu bạc, cứ coi như đổi lấy kẹo lê của nàng vậy.”
Cố Thậm Vi đưa tay ra nhận lấy. Vật kia không rõ là làm từ chất gì, chẳng giống vàng, chẳng giống ngọc, lại cũng chẳng giống gỗ, nắm trong tay thì mát lạnh.
Nàng cúi đầu, cầm lên xem xét một hồi, không nhịn được lẩm bẩm: “Mấy hôm trước ngươi đã tiên đoán được ta có cả một thùng kẹo lê ăn không hết rồi à?”
“Ngươi còn làm Ngự Sử gì nữa, phải làm Quốc Sư mới đúng!”
Vừa nói, nàng vừa xoay cây trâm giữa ngón tay, rồi như làm ảo thuật, chợt giấu biến nó vào tay áo. Sau đó nàng giơ hai tay lên trước mặt Hàn Thời Yến, bàn tay trống không, tươi cười nói:
“Ta rất thích, đa tạ Hàn đại nhân.”
“Chỉ là ta cũng chẳng có gì quý giá để tặng lại, thôi thì tạm thời biểu diễn trò ảo thuật cho ngươi xem vậy. Ngươi đoán thử xem, cây trâm ấy ta giấu ở bên nào?”
Hàn Thời Yến nhìn đôi mắt sáng rỡ tràn đầy mong chờ kia của Cố Thậm Vi, cảm thấy gió đêm ở Vương Đô cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
Ánh mắt hắn khẽ động, đưa tay chỉ vào tay phải nàng: “Hàn quốc sư bấm tay tính toán…”
Rồi lại nhìn biểu cảm của nàng, thấy ánh mắt nàng như mang theo ý cười, thoáng chút đắc ý, hắn liền đổi hướng ngón tay, chỉ sang tay trái nàng: “Có lẽ là tay trái.”
Cố Thậm Vi ngạc nhiên tròn mắt, thật sự rút cây trâm ra từ ống tay áo bên trái!
“Giỏi thật!” Nàng vừa thốt lên vừa lắc đầu tiếc nuối: “Không đúng không đúng, ban nãy rõ ràng ngươi chỉ tay phải để lừa ta, thấy ta không hề dao động, liền đoán ngược lại là ta giấu bên tay trái.”
Khóe môi Hàn Thời Yến cong lên, hắn lắc đầu cười: “Là do nàng uống nhiều rượu, nên ta mới đoán trúng được. Để đến ngày mai, e rằng ta chỉ còn biết đoán mò.”
Có Ngô Giang ở bên, dạo gần đây hắn hiếm khi được ở riêng với Cố Thậm Vi.
Tối nay là dịp hiếm có, gió mát trăng cao, người cũng đẹp. Hắn không muốn cứ ngồi trên nóc nhà mà đoán trái đoán phải cả đêm với nàng… để rồi bị “Cố thân sự quyết không chịu thua” kia thắng liền tám trăm hiệp! Dù hắn không có thiên nhãn, cũng nhìn ra được, lòng hiếu thắng của nàng quả thật có thể sánh ngang trời cao.
Quả nhiên, Cố Thậm Vi được cớ, liền gật đầu lia lịa: “Chứ sao, hôm khác tái chiến!”
Thấy vậy, Hàn Thời Yến âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt hắn khẽ động, cuối cùng lên tiếng hỏi:
“Sau này… chúng ta tiếp tục cùng nhau tra án được không? Ý ta là sau khi vụ án Phi Tước được làm rõ.”
“Nàng vẫn ở Hoàng Thành tư, ta vẫn ở Ngự Sử đài…” Hàn Thời Yến nói đến đây, cảm thấy có phần nóng vội, vội bổ sung thêm: “Ngô Giang cũng vẫn ở Khai Phong phủ… đến lúc ấy, bọn yêu ma quỷ quái e là chẳng còn chốn dung thân.”
Cố Thậm Vi đang mải so cây trâm với thanh kiếm đeo bên hông, nghe Hàn Thời Yến hỏi vậy thì chẳng nghĩ gì, liền đáp:
“Trước kia không có ta với Ngô Giang, Hàn đại nhân chẳng phải cũng đánh bọn chúng đến kêu cha gọi mẹ đó sao.”
Nàng nói đến đây, hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn sang Hàn Thời Yến: “Đêm nay ngươi thật kỳ lạ… nghe giống như đang giữ khách lại vậy?”
Tim Hàn Thời Yến chợt đập thình thịch, cả hơi thở cũng trở nên dồn dập. Hắn hít sâu một hơi:
“Dĩ nhiên ta hy vọng có thể mãi được cùng nàng hợp tác. Đợi đến khi hai ta đầu bạc răng long rồi, ta vẫn muốn theo cái bản đồ đó, đi khắp Biện Kinh thưởng thức hết mỹ vị nhân gian…”
Cố Thậm Vi nghe vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó phá lên cười sảng khoái: “Hàn ngự sử cũng thật quá tham lam đi, đợi đến khi đầu hai ta bạc trắng rồi, biết đâu lúc đó ngươi đã rụng sạch cả răng, thì còn ăn uống gì được nữa chứ…”
Vừa nói, giọng nàng càng lúc càng nhỏ dần.
Ánh mắt Hàn Thời Yến quá mức sáng, sáng hơn cả trời sao đêm nay.
Điều ấy khiến nàng bỗng thấy không được tự nhiên, cả làn gió đang thổi qua cũng như đặc quánh lại.
Hàn Thời Yến trông nàng, trong đầu chợt lóe lên linh quang, như thể mọi thứ bỗng bừng tỉnh:
“Nói mới nhớ, Biện Kinh quả thật quá nhỏ. Đại Ung rộng lớn như thế, còn chẳng biết có bao nhiêu món ngon vật lạ đang chờ.”
“Đến khi ấy ta làm Tuần tra Ngự sử, có thể lên Hoa Sơn xem Cố nữ hiệp luận kiếm, còn có thể gióng trống khua chiêng tặng nàng bảng hiệu thiên hạ đệ nhất!”
Vừa nghe đến Hoa Sơn luận kiếm, lại thêm hai chữ thiên hạ đệ nhất… máu nóng trong người Cố Thậm Vi lập tức bùng cháy hừng hực!
“Haha! Đến lúc đó nếu Hàn ngự sử già cả chân chậm leo không nổi, thì ta cõng ngươi lên! Gióng trống khua chiêng đưa bảng hiệu, chuyện đó để Ngô Giang lo, nhưng chữ hắn xấu, ngươi phải là người viết!”
“Cứ quyết định như vậy đi! Đến lúc đó, để ta cho các ngươi mở mang tầm mắt, thế nào mới là thiên hạ đệ nhất!”
Hàn Thời Yến nhìn Cố Thậm Vi đầy khí thế mà phấn chấn hẳn lên, cũng không nhịn được mà bật cười sảng khoái.
Hóa ra trước kia là do hắn quá chấp nhất, nếu Cố Thậm Vi không muốn ở lại Biện Kinh, thì hắn cũng có thể đi theo nàng mà! So với Biện Kinh, nơi kia chẳng khác nào một vùng hoang nguyên chưa ai khai phá, hắn vẫn có thể làm Ngự Sử như thường!
Mây mù từng phủ trên đầu bấy lâu phút chốc tiêu tan, cả người Hàn Thời Yến đều nhẹ nhõm thư thái!
“Cố thân nhân, Thời Yến huynh! Hai người mau xuống đi! Ngồi trên mái nhà uống gió Tây Bắc là thế nào? Lỡ đâu để công chúa Tây Hạ nhìn thấy lại tưởng có ma, sợ đến nỗi tè ra quần thêm lần nữa thì làm sao! Má ơi, sao ta nói câu nào nghe cũng thấy… mùi mùi thế nào ấy nhỉ?!”
Giọng Ngô Giang rền vang như trống trận, Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Đông Tây Uyển gần nhau, tiểu công chúa Tây Hạ mà nghe được lời này, e rằng đêm nay lại sẽ khóc sướt mướt, đau khổ khôn nguôi, thẹn quá hóa giận cho xem!
Thấy không khí đã hoàn toàn bị phá hỏng, Hàn Thời Yến bèn nói với Cố Thậm Vi: “Ngày mai chúc mừng xong, chúng ta rời khỏi Vương Đô. Đêm nay nên nghỉ ngơi sớm một chút, để dưỡng tinh thần. Cầu chúc Cố thân sự mọi việc hanh thông, bình an như ý.”
*
Trời đêm sao giăng dày đặc, hôm sau ánh dương rạng rỡ lạ thường.
Nhị công chúa Gia Luật Vũ gả vào Nam Vương phủ, cả Vương Đô như sôi trào. Trên phố chợ khắp nơi đều là người dân chen chúc xem náo nhiệt. Đoàn xe ngựa dài tăm tắp, kéo dài từ cổng phủ Nam Vương ra tận đường lớn, gần như không thấy điểm cuối.
Cố Thậm Vi vừa đi vừa nhìn, không khỏi lại sinh lòng ngưỡng mộ với thế lực hùng hậu của phương Bắc.
Nhìn xem, từng người từng người đều cao lớn rắn rỏi, lại nhìn xem đàn tuấn mã đông đúc kia… chỉ hận không thể dắt hết về làm của riêng!
Trong lòng nàng đang tính toán, liền thấy một đoàn xe ngựa đi ngang qua khu phố náo nhiệt. Dẫn đầu đoàn là một lá cờ gai cao vút, đội thương nhân này so với lúc đến đã dài gấp đôi, số lượng ngựa cũng tăng không ít, hàng hóa chất đầy trên các cỗ xe, xem ra hôm nay cũng giống bọn họ, chuẩn bị lên đường trở về Biện Kinh.
Cố Thậm Vi nhìn ra bên ngoài, thấy nữ tử dẫn đầu đoàn thương nhân khẽ gật đầu với nàng, rồi lại hô gọi những người phía sau tiếp tục lên đường.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.