🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ầm!”

Cánh cửa trông có vẻ chẳng mấy chắc chắn lại lần nữa rung lắc, bụi xám quanh mép cửa lả tả rơi xuống theo tiếng chấn động.

Cố Thậm Vi nhìn chăm chú, rồi vươn tay kéo lấy Ngụy Trường Mệnh, giật hắn lui về sau mấy bước: “Đi theo ta, lùi lại phía sau!”

“Ầm ầm!” Lại thêm hai tiếng động nữa, thứ sinh vật đang ẩn phía sau cánh cửa dường như càng thêm điên cuồng. Ngay sau đó, một con mắt đỏ au đầy tơ máu bất ngờ áp sát lỗ nhỏ hình thoi trên cánh cửa, lộ ra ngoài.

May mà cả Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh đều là người quen sống trong cảnh lưỡi dao l**m máu, tuy kinh hãi trong lòng nhưng không ai để lộ vẻ hoảng loạn.

“Ba… bốn… năm…” Đến bước thứ năm thì ánh mắt của con quái vật kia dần trở nên mơ hồ, như thể đã mất dấu nhân loại. Nó vẫn dán chặt vào mép cửa, đôi mắt đỏ lòm đảo quanh tìm kiếm, nhưng rốt cuộc cũng không tiếp tục đâm sầm vào cửa nữa.

“Thế này không ổn! Chúng ta có thể giết được con quái vật này, nhưng một là động tĩnh quá lớn, hai là thời gian không cho phép…”

Tổng cộng có chín cửa ải, bọn họ mới vượt qua hai. Mà chỉ xét riêng tiếng động con quái vật này tạo ra, đã đủ biết đây là thứ khó đối phó. Cho dù là nàng và Ngụy Trường Mệnh liên thủ, e cũng phải mất một khoảng thời gian.

Huống chi, ngay từ cửa ải đầu tiên, nàng lựa chọn không giao đấu với đám quái ngư chính là để giảm thiểu dấu vết. Càng ít để lại dấu hiệu, thì khả năng Tiêu Định nhận ra có kẻ xâm nhập hôm nay càng thấp.

Mà nếu thứ sau cánh cửa này gây động tĩnh quá lớn, dẫn dụ người khác đến…

Cố Thậm Vi nghĩ tới đây, ánh mắt khẽ chuyển.

“Ngươi đi đất, ta theo trời. Ngươi bên phải, ta bên trái. Tìm đường tắt của Tiêu Định.”

Ngụy Trường Mệnh liên tục gật đầu, dùng một vật gõ nhẹ xuống mặt đất để dò xét…

Cố Thậm Vi thì khẽ điểm mũi chân, thân hình nhẹ nhàng bay vọt lên. Trước đó khi rơi từ cơ quan trên giường xuống, nàng đã thấy điều gì đó rất không hợp lý. Tuy Tiêu Định có chút bản lĩnh, nhưng người Bắc triều vóc dáng to lớn, không giỏi khinh công.

Tại sao lại thiết kế giếng sâu để rơi xuống? Mà cầu thang dẫn xuống chỉ là vài bậc thang sắt dọc theo vách giếng.

Người thì có thể xuống được, nhưng châu báu vàng bạc thì sao? Đưa xuống kiểu đó thì khó khăn vô cùng.

Hơn nữa, qua hai cửa ải đầu tiên, nàng phát hiện độ cao của tầng nơi họ đang đứng hoàn toàn không tương xứng với độ sâu của giếng. Hoặc bên trên toàn là đá tảng, hoặc hẳn còn một con đường thật sự.

Nghĩ đến đây, nàng lướt chân lên vách tường bên trái, cả người như én lượn phóng về phía trần phía trên.

Tay chân Cố Thậm Vi cùng bám chặt vào vách đá, tìm thấy một lỗ nhỏ thông gió, ngẩng đầu nhìn lên.

Lỗ đó không lớn, chỉ khoảng nửa miệng bát. Nàng vừa đưa mặt lại gần liền cảm nhận được gió từ bên trên thổi xuống. Trong lòng phấn khởi, nàng rút ra một que mồi lửa, giơ lên soi vào lỗ. Ánh lửa mờ mờ chiếu vào, quả nhiên thấy bên trong rỗng ruột, đúng là có một thông đạo.

Trong lòng vui mừng Cố Thậm Vi khôn xiết.

Nàng nhún người nhẹ một cái rồi nhảy xuống. Bên kia, Ngụy Trường Mệnh vừa kiểm tra xong, thấy vẻ mặt nàng liền đoán được nàng đã tìm thấy manh mối.

“Thông đạo nhỏ quá, chúng ta lại không biết thuật co xương, sao mà chui lên được? Hay là để ta đục mở rộng ra?”

Cố Thậm Vi lắc đầu: “Chúng ta quay lại đường cũ, trèo lên từ cái giếng kia… Vách đá dày quá, rất khó đục phá. Nếu không còn cách nào, thì cứ giết sạch mà tiến lên thôi!”

Ngụy Trường Mệnh gật đầu thật mạnh: “Vẫn là để ta đi trước. Ta còn nhớ những viên gạch mình từng giẫm qua. Dù lần này phải đi ngược lại…”

Bị con quái vật kia quấy phá một phen, Ngụy Trường Mệnh cũng dứt hẳn ý định đùa cợt, lập tức trở nên nghiêm túc, khẩn trương hẳn lên.

Hắn đi trước dò đường, nhanh chóng quay lại lối cũ, Cố Thậm Vi  theo sau yểm trợ. Hai người lần này còn nhanh hơn lúc tới, đến mép hồ cá thì càng không hề dừng lại, cứ thế một mạch chạy đến bên miệng giếng lúc trước từng rơi xuống.

Cố Thậm Vi ra hiệu bằng tay, ý bảo mình lên trước.

Nàng khẽ nhún người, nhảy vọt lên. Khi độ cao gần như trùng khớp với lần nhảy trước, quả nhiên phát hiện một lỗ đen kịt…

Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, hai tay bám chặt mép lối đi, rồi thân thể xoay nhẹ một cái đã trườn người chui vào trong thông đạo. Vừa vào đến nơi, hành lang kia như có linh tính, từng ngọn đuốc lần lượt bừng sáng.

Cố Thậm Vi nghe được tiếng bước chân bên cạnh, vội ra hiệu “suỵt” với Ngụy Trường Mệnh, rồi hai người liền thi triển khinh công, men theo hành lang phi thân như gió.

Lần này xem ra thuận lợi hơn nhiều, dọc đường không hề thấy cơ quan nào, đến mấy viên đá lởm chởm cũng không có lấy một cục. Chỉ thỉnh thoảng có vài lỗ hổng thiên nhiên hé lộ những cơ quan ngầm phía dưới, phát ra ánh sáng âm u yếu ớt.

Nhưng Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh chẳng có tâm trí dừng lại xem xét, cứ thế thuận buồm xuôi gió, chạy thẳng một mạch tới tận cuối đường.

Cuối hành lang là một bậc đá rộng lớn, bên trong sáng như ban ngày. Mới liếc nhìn thôi đã thấy chói mắt, cứ như cả hai đôi mắt bỗng nhiên được dát vàng…

Bên trong, châu báu vàng bạc chất đầy trong từng rương từng hòm, tràn trề đến nỗi sắp trào cả ra ngoài.

“Má ơi! Lão tặc này sao lại có lắm của cải thế chứ! Nếu ta có một cái túi Càn Khôn thì tốt biết mấy, vét sạch chỗ này mới chịu đi!”

Cố Thậm Vi nghe tiếng Ngụy Trường Mệnh thở than, cảm thấy vị chua trong lòng cả hai sắp trào ra đến nỗi ngập lụt cả Vương Đô rồi!

“Chỗ tiền này ở Biện Kinh đủ mua cả chục căn ổ chim của ngươi đấy!”

Ngụy Trường Mệnh càng thêm ê ẩm, suýt hóa thành giấm tinh đến nơi, nhưng vẫn còn sức bật lại: “Đó không phải ổ chim! Dù sao thì cũng lớn hơn chuồng heo nhiều!”

Khóe miệng Cố Thậm Vi giật giật, có khác gì đâu chứ?

Nàng vừa nghĩ, vừa lần mò trong áo, rút ra một đoạn dây buộc tóc, móc lên đầu một tảng đá nhọn ngay lối ra hành lang.

Ngụy Trường Mệnh thấy vậy, tò mò gãi đầu: “Cố thân sự, thứ này sao lại quen mắt thế nhỉ? Hình như từng thấy ở đâu rồi…”

Cố Thậm Vi cười hì hì, còn nháy mắt với hắn một cái: “Đây là dải buộc tóc của công chúa Tây Hạ. Kẻ dâng quà tới cửa như vậy, không để nàng gánh cái tội thì uổng phí rồi!”

Ngụy Trường Mệnh lập tức vỡ lẽ, ánh mắt nhìn Cố Thậm Vi sáng rực cả lên.

Hai người sắp đặt xong kế giá họa, chẳng buồn nấn ná, cứ thế đi thẳng xuống bậc đá.

Đến nơi nhìn lại, thì thấy đầu cầu thang cắm một tấm biển gỗ. Trên đó viết mấy hàng chữ đỏ như máu, to như đầu người: “Qua ải chém tướng chết mấy tên? Lên đường thôi, đồ ngu!”

Cố Thậm Vi  hít sâu một hơi, cố kìm lại cơn bốc đồng muốn đập nát thứ “đồ quái đản” này.

“Lão tặc Tiêu Định, thật biết cách khiến người khác buồn nôn…” Nàng lẩm bẩm. Nhưng lại chẳng thấy Ngụy Trường Mệnh phụ họa như mọi khi.

Nàng tò mò quay đầu nhìn lại, liền nhíu mày.

Thấy Ngụy Trường Mệnh đứng như trời trồng tại chỗ, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt cứ như hóa đá.

Cố Thậm Vi nhanh chóng bước đến cạnh hắn, siết chặt thanh kiếm trong tay. Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy giữa đám rương báu châu ngọc, là một chiếc ghế.

Mà trên chiếc ghế ấy, có một người ngồi…

Không, không thể nói là “người”, mà phải là một cái xác khô.

Xác ấy vận cẩm y, bộ xiêm y đỏ rực kia, Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh làm sao có thể không nhận ra? Từng ngày trong Hoàng Thành tư, họ đều khoác lên mình chính bộ y phục này, có hóa thành tro cũng không thể lầm.

Trên đai lưng của xác khô ấy, treo một khối lệnh bài, tuy đã cũ và bạc màu theo năm tháng.

Thế nhưng Cố Thậm Vi chỉ cần liếc một cái liền nhận ra rõ ràng trên đó khắc hai chữ nhỏ: “Chu Hoàn”.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.