Gia Luật Tầm dù có khách khí mấy đi nữa thì Hàn Thời Yến cũng sẽ chẳng khách khí nổi, huống hồ hắn vốn chẳng phải hạng người biết khách khí là gì.
“Dân gian đồn rằng tiểu vương gia mắc chứng bất lực, nay xem ra, e rằng là lời đồn thất thiệt rồi.”
Gia Luật Tầm nghe vậy, sống mũi cay xè, lòng dạ trăm mối ngổn ngang! Từ sau khi tin hắn không cử lan khắp Vương Đô, Hàn Thời Yến chính là người đầu tiên “giải oan” cho hắn!
“Rõ ràng đôi mắt này mới là bệnh nặng vào tim gan, bằng không thì sao đến một người sống sờ sờ trước mắt cũng nhận không ra? Hôm nay là ngày vui của Nhị công chúa, dù tiểu vương gia có muốn phá đám muội muội mình thế nào đi nữa… Ít nhất cũng nên nể mặt Nam Vương mà tránh gây chuyện thị phi. Lý lẽ đơn giản như thế, Hàn mỗ là kẻ từ nơi khác đến mà còn hiểu rõ, tiểu vương gia lại chẳng biết? Đúng là lời đồn sai lệch, e là phải sửa lại thành… ba chứng bệnh mới đúng.”
Hàn Thời Yến nói rồi, đưa tay chỉ vào trán, ánh mắt đầy thương hại nhìn Gia Luật Tầm.
Hai người giằng co gay gắt, khách dự tiệc vui không ít người đều túm tụm lại xem náo nhiệt.
Giờ lành còn chưa đến, tân lang tân nương chưa xuất hiện, bọn họ đến sớm, đã tám chuyện từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến chuyện tôn nữ của nhị bà cô hàng xóm tái giá thế nào rồi. Giờ nói thêm nữa thì não cũng sắp vắt khô. Vậy nên, màn kịch hay này đến quả thật đúng lúc!
Huống chi một trong hai nhân vật chính lại là Gia Luật Tầm, vị vương gia đang ở tâm điểm thảo luận vì… không cử.
Nghe Hàn Thời Yến mỉa mai châm chọc như thế, không ít người không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Người Bắc Triều tính tình thẳng thắn, bình thường cãi nhau là động thủ luôn, kiểu đấu võ mồm mắng người không chửi tục như thế này đúng là hiếm thấy.
Có kẻ ngốc nghếch nghe không hiểu liền cất tiếng hỏi, “Ba chứng bệnh? Không cử, mắt tật, còn cái gì nữa?”
Bên cạnh có kẻ lanh lợi lập tức hớn hở giải thích: “Đầu óc! Là nói đầu hắn có bệnh đấy!”
Gia Luật Tầm cảm thấy đầu óc mình “oành” một tiếng, huyết khí dồn hết l*n đ*nh đầu!
Các ngươi không biết ngó ngó lại cái họng của mình à? Lớn hơn cả miệng sông Thông Thiên, há ra một cái là như cái loa, còn định nói thầm cái gì chứ! Từng câu từng chữ hắn đều nghe rõ mồn một, được chưa!?
Gia Luật Tầm vừa nghĩ vừa trừng mắt nhìn gương mặt Hàn Thời Yến, lửa giận bốc lên ngùn ngụt!
Hai mắt hắn đỏ ngầu, rút ngay roi dài bên hông, giận dữ quật thẳng về phía mặt Hàn Thời Yến.
Hàn Thời Yến nhìn thấy, nhưng lại không hề nhúc nhích.
Thật ra, bọn họ đã sắp xếp sẵn từ trước: Cố Thậm Vi là một nhân vật khó bị bỏ qua, nếu nàng bỗng nhiên biến mất thì chắc chắn sẽ có người sinh nghi. Thế là An Tuệ được dặn giả trang nàng, đi bên cạnh Hàn Thời Yến. Đợi Cố Thậm Vi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhân lúc đi vệ sinh mà âm thầm tráo người lại.
Lâm Độc Bà giỏi thuật “họa bì”, làm mặt nạ da người tinh xảo đến mức nếu không phải người cực kỳ quen thuộc với Cố Thậm Vi thì tuyệt đối không nhận ra được.
Việc này vốn chỉ là đề phòng bất trắc, ai ngờ điềm lành không ứng, điềm dữ lại linh, quả nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn.
Mọi người thấy Hàn Thời Yến bình thản bất động, cây roi kia sắp quất thẳng vào mặt hắn, mấy nữ nhân nhát gan sợ tới mức lấy tay che mặt hét lên. Nam Vương Tiêu Định nghe tin chạy đến, vừa thấy cảnh đó liền quát lớn: “Gia Luật Tầm! Mau dừng tay!”
Chỉ là lúc này Gia Luật Tầm đã từ mây xanh rơi xuống vực sâu, hoàn toàn mất hết lý trí. Tiếng quát của Tiêu Định chẳng những không làm hắn tỉnh táo lại, mà còn khiến tay hắn vung roi nhanh hơn!
Ngay vào khoảnh khắc cây roi gần như quất tới mặt, một thanh đại đao đột ngột chém ngang, trực tiếp chặt đứt đầu roi!
Một người mặt mũi bầm tím, một bên mắt sưng vù to như quả trứng gà, diện mạo như ác quỷ hiện hình, chính là Ngô Giang. Hắn hét lớn một tiếng, vung đại đao bổ thẳng vào Gia Luật Tầm: “Cẩu thái giám! Ông đây đã nể mặt mà ngươi còn dám động thủ à!”
“Gia gia nhà ngươi đây nhân từ độ lượng, biết ngươi mất roi rồi nên mới chặt cho ngươi cây mới đó! Đánh con chó thối nhà ngươi thì cần gì Cố thân sự phải ra tay chứ!”
“Chắc ngươi tưởng ở Loạn Thạch trận hôm đó, ngươi lấy đông h**p ít thắng được một lần, thì đó là bản lĩnh của ngươi hả? Phi!”
Ngô Giang vừa chửi, vừa nhớ đến huynh đệ đã chết trong Loạn Thạch trận, nhớ đến Mã Hồng Anh, càng đánh càng hăng! Mỗi nhát đao chém xuống đều là dốc hết tính mạng mà đánh!
Hắn vốn tu luyện theo lối cương mãnh, giờ lại mang thương tích trên mặt, khiến diện mạo thêm phần dữ tợn hung hãn.
Có một đứa trẻ đến dự tiệc cưới, trông thấy cảnh tượng trước mắt thì òa lên khóc nức nở!
Hàn Thời Yến nhìn thấy, song không hề dao động chút nào.
Khóe mắt hắn liếc qua, trông thấy Nam Vương Tiêu Định đã đến gần, miệng không ngừng hô “dừng tay, dừng tay”, nhưng thực chất lại chẳng có hành động nào ngăn cản.
Ngược lại, ánh mắt ông ta vẫn luôn chú ý đến “Cố Thậm Vi ” bên cạnh hắn, hiển nhiên là mấy lời đầu tiên của Gia Luật Tầm đã khiến lão hồ ly này sinh nghi.
Thà tin là có, không thể tin là không.
Ông ta không tiện tự mình ra mặt thử, nhưng lại đợi Gia Luật Tầm vì mất lý trí mà ra tay thay ông ta dò xét.
Hàn Thời Yến nhìn chằm chằm, thấy ông ta gọi trưởng tử đến, cúi đầu nói mấy câu bên tai. Trưởng tử Tiêu Định nghe xong liếc nhìn về phía Đông.
Lòng Hàn Thời Yến lập tức trầm xuống.
Trước khi hành động, Cố Thậm Vi đã cho hắn xem qua bản đồ, toàn bộ vương phủ gần như đã in hằn trong đầu hắn như một mô hình thu nhỏ. Gần như ngay tức khắc, hắn đã nhận ra: Tiêu Định là đang sai người đến tra xét chủ viện!
Cố Thậm Vi từng nói với hắn, nơi ấy có tổng cộng chín cửa ải, không thể vượt qua trong một sớm một chiều.
Nếu giờ Tiêu Định cho người đến điều tra, thì đối với Cố Thậm Vi và Ngụy Trường Mệnh mà nói, khác gì cá nằm trong chum!
Giờ khắc này, hắn nhất định phải lập tức xóa bỏ nghi ngờ trong lòng Tiêu Định.
Nghĩ vậy, Hàn Thời Yến quay sang An Tuệ bên cạnh, thấp giọng nói: “Cố thân sự, bảo họ đừng đánh nữa!”
Vừa nói, hắn vừa lôi từ trong ngực ra một nắm… long nhãn khô!
An Tuệ sững người một thoáng, rồi lập tức nhớ lại chuyện trước kia Cố Thậm Vi từng dùng long nhãn khô đánh công chúa Tây Hạ giữa phố xá đông người, trong lòng hiểu ngay dụng ý của Hàn Thời Yến.
Nàng gật đầu, hai tay trái phải kẹp lấy hai viên long nhãn khô, đồng thời phóng tay ném ra.
Ngô Giang đang quay lưng lại, viên long nhãn ấy đập thẳng vào sau gáy hắn, đau nhói đến mức Ngô Giang toàn thân rùng mình, tay đang cầm đại đao lập tức lỏng ra, ôm đầu ngồi thụp xuống.
Đối diện, Gia Luật Tầm còn đang định cười trên nỗi đau của người khác, nào ngờ cổ họng bỗng đau nhói như bị xé rách, roi trong tay rơi “cạch” xuống đất.
Mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng như gan heo, hai tay ôm lấy cổ họng, há mồm muốn phát ra tiếng mà chẳng thể…
Khung cảnh hiện trường lập tức lặng như tờ, nhất là Tiêu Định, ánh mắt nhìn “Cố Thậm Vi ” bỗng nghiêm nghị hẳn lên, chỉ bằng một chiêu ám khí như thế này, ông ta dám khẳng định, cả Vương Đô cũng không tìm ra người thứ hai!
Trước đó nghe nói khi Cố Thậm Vi mới vào thành từng dùng một viên long nhãn khô đánh cho công chúa Tây Hạ nôn thốc nôn tháo, ông ta còn tưởng lời đồn quá khoa trương, hoặc công chúa kia thân thể yếu đuối quá đỗi.
Nhưng bây giờ xem ra, Cố Thậm Vi khi ấy… thật sự là hạ thủ lưu tình!
Nếu lúc đó ra tay thêm chút lực nữa, chỉ sợ đã đập thủng sọ người ta rồi! Ông ta nghĩ đến đây, quay đầu nhìn về phía Gia Luật Tầm, liếc mắt một cái liền hít vào một hơi lạnh, mới chớp mắt thôi mà mặt mũi Gia Luật Tầm đã tím tái, trông như sắp tắt thở đến nơi!
Ông ta giật mình, còn đâu tâm trí giữ gìn thể diện, lập tức xông tới, vươn tay móc cổ họng Gia Luật Tầm ra. Nhưng cào nửa ngày, Gia Luật Tầm vẫn không có chút chuyển biến.
Tiêu Định thấy vậy liền hét lớn: “Đại lang! Mau mang nước tiểu ngựa đến đây!”
Chẳng rõ có phải Gia Luật Tầm chưa tận số hay không, mà vừa nghe hai chữ “nước tiểu ngựa”, dạ dày hắn lập tức cuộn lên dữ dội, quỳ phịch xuống đất nôn thốc nôn tháo, viên long nhãn khô kẹt trong cổ họng cũng theo đó mà ói ra ngoài.
Hàn Thời Yến đứng bên cạnh, thản nhiên liếc nhìn Gia Luật Tầm một cái: “Tiểu vương gia không sao chứ? Chỉ là một viên long nhãn khô thôi, theo kinh nghiệm của Cố thân sự, nhiều lắm cũng chỉ đau rát cổ họng vài canh giờ là ổn.”
“Tiểu vương gia có thể đi hỏi thử công chúa Tây Hạ, xem tay nghề của Cố thân sự nhà chúng ta là thật hay giả.”
Đầu óc Gia Luật Tầm ong ong như sấm nổ, trong lòng chỉ muốn chửi thề: Hỏi cái rắm! Công chúa giả kia chẳng phải chết rồi sao? Chẳng lẽ xuống âm phủ mà hỏi?!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.