Nhưng lúc này, hắn đã không còn dám hé miệng thêm nửa câu.
Cảm giác nghẹt thở khi nãy vẫn còn khiến toàn thân hắn run rẩy không thôi, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cận kề với cái chết đến vậy.
Hàn Thời Yến nhìn hắn, lại một lần nữa hiện lên vẻ mặt “người Đại Ung ta từ bi độ lượng”, chắp tay hướng về phía Nam Vương Tiêu Định: “Nam Vương vẫn nên mời lang trung bắt mạch cho tiểu vương gia một phen, cũng thay một bộ y phục cho hắn ta đi!”
“Đại Ung và Bắc Triều hòa hảo được như hôm nay quả thật không dễ dàng gì, huống hồ hôm nay lại là ngày vui trọng đại của vương phủ… Nếu có điều gì mạo phạm, mong được lượng thứ.”
Tiêu Định hoàn hồn, thấy Gia Luật Tầm không mất sợi tóc nào, liền thở phào nhẹ nhõm, bật cười, khẽ gật đầu với trưởng tử đứng bên.
Sau đó quay sang Hàn Thời Yến, hòa nhã nói: “Tuổi trẻ nhiệt huyết bốc đồng, khiến đám lão già chúng ta đây cũng cảm nhận rõ ràng mình đã già rồi. Hôm nay là ngày đại hỷ của phủ họ Tiêu chúng ta, chỉ mong về sau có thể đông con nhiều cháu, sinh ra thêm vài đứa đầy máu nóng!”
Nói đến đây, ông ta lại dừng một nhịp, rồi quay sang nhìn An Tuệ: “Nếu có thể sinh được vài cô nương tài giỏi như Cố chỉ huy sứ thì quả thực là điều tốt lành nhất!”
Nam Vương đích thân mở lời dàn hòa, không khí hiện trường lập tức xoay chiều, tiếng chúc tụng và lời khen ngợi lại vang lên khắp nơi.
Hàn Thời Yến thấy Tiêu Định không còn sai người đi điều tra nữa, trong lòng mới âm thầm thở phào, cửa ải này coi như đã vượt qua an toàn.
May mà hắn mang theo long nhãn khô bên mình, nếu không thì An Tuệ cũng giống như Ngụy Trường Mệnh, đều là sát thủ dùng dao găm. Nếu để nàng dùng kiếm, với bản lĩnh như Tiêu Định, nhất định sẽ nhìn ra sơ hở!
Nghĩ vậy, hắn quay sang liếc nhìn An Tuệ đứng bên.
Vừa nhìn đến liền không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Hỡi ôi! Cái mặt nạ da người này đúng là hại chết người mà! Đây là lần đầu tiên hắn thấy trên khuôn mặt của Cố Thậm Vi… xuất hiện vẻ ngốc nghếch! Chính là cái kiểu sau khi gây chuyện sai thì lơ ngơ pha lẫn xấu hổ ấy!
Cố Thậm Vi tuyệt đối không bao giờ có vẻ mặt đó! Vì nàng căn bản là kiểu người qua cầu rút ván mà không hề thấy áy náy!
“Xin lỗi, ta không khống chế được lực tay… Muốn không đánh chết người thật sự rất khó luyện.” An Tuệ nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc. So với lâu chủ, nàng vẫn còn kém xa, sau này nhất định phải cố gắng luyện tập nhiều hơn!
Hàn Thời Yến vội dời tầm mắt đi, Cố Thậm Vi trước nay luôn mang vẻ lười biếng, nhưng chẳng phải vì nàng thật sự lười. Làm sao nói nhỉ… cho dù gánh trên vai mối huyết hải thâm thù, nàng vẫn luôn toát lên một dáng vẻ tiêu dao, tự tại.
Cái kiểu “ta cố gắng, ta cầu tiến, ta lập tức đi cày hai mẫu ruộng” như An Tuệ đang diễn, tuyệt đối không phải là phong cách của Cố Thậm Vi .
Hàn Thời Yến nghĩ thầm, dù hắn đã khiến mọi người tin rằng An Tuệ chính là Cố Thậm Vi , nhưng trong mắt hắn, người trước mặt không có chút nào giống nàng cả.
Từng cử chỉ, từng chi tiết nhỏ của nàng, sớm đã khắc sâu trong tâm trí hắn, rõ ràng như in.
Nghĩ đến đây, Hàn Thời Yến khẽ hắng giọng một tiếng.
Ngô Giang, lúc này đang ôm đầu, vừa hoàn hồn liền bước tới, mặt mũi như đưa đám k** r*n: “Cố thân nhân, ngươi ra tay cũng ác quá rồi! Ta sợ sau này mọc luôn một cái sừng ra mất!”
“Ngươi thấy cái tên khốn Gia Luật Tầm kia là vương gia, còn ta thì không phải…Cho nên mới nện ta một cú thế này, để sau này tiện gọi ta là Độc Giác Đại Vương à?!”
An Tuệ nghe vậy, mặt không chút biểu cảm, chỉ khẽ động động tai rồi quay sang Hàn Thời Yến: “Ta muốn… đi đại tiện.”
Trong lòng Hàn Thời Yến khẽ run, cố nén không quay đầu nhìn An Tuệ, “đại tiện” là ám hiệu mà bọn họ đã định trước, cũng có nghĩa là Cố Thậm Vi và An Tuệ sẽ hoán đổi lại thân phận. Nhưng sao lại nhanh đến thế? Chẳng lẽ giữa chừng đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn?
Hắn đang ngẫm nghĩ, chợt nghe phía trước trống nhạc vang lên rộn ràng, có lẽ là giờ lành vừa điểm, Nhị công chúa Gia Luật vũ đã bước vào phủ.
“Vừa rồi Hàn ngự sử khẩu chiến với Gia Luật Tầm, tiên sinh kể chuyện của Hàn Xuân Lâu lại có thêm chuyện hay để kể rồi!” Hàn Thời Yến nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cố Thậm Vi, vui mừng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thấy nàng áo quần chỉnh tề, trên người không một vết thương, lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Lại thấy tâm tình Cố Thậm Vi thoải mái, bước đi đầy khí thế, hiển nhiên nhiệm vụ đã hoàn thành.
Hôn lễ ở phương Bắc không giống với Đại Ung, không nhiều quy củ lễ tiết, cũng chẳng có chuyện lấy quạt che mặt. Cố Thậm Vi đứng giữa đám đông, đưa mắt nhìn về đôi tân nhân phía trước.
Gia Luật Vũ ăn vận lộng lẫy, tuy vẫn mang dáng vẻ cường tráng như thường ngày, nhưng lại có thêm vài phần dịu dàng yêu kiều khó nói thành lời. Ngược lại, vị tiểu lang quân nhà họ Tiêu đứng bên nàng lại hoàn toàn đối lập…
Hắn sinh ra vốn đã mảnh mai trắng trẻo, vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần một tay là ôm trọn, đúng là một mỹ nhân danh xứng với thực. Hai người họ đứng cạnh nhau chẳng khác nào nữ bạo quân và tiểu mỹ lang, lại cực kỳ xứng đôi, ai nhìn thấy chẳng khen một tiếng “trời sinh một cặp”!
Nhị công chúa vừa nhấc váy vừa đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, đến khi bắt gặp Cố Thậm Vi thì phấn khích vẫy tay lia lịa về phía nàng!
Cố Thậm Vi bị sự nhiệt tình ấy lây lan, cũng giơ tay đáp lại nàng một cái!
Gia Luật Vũ càng nhìn càng hào hứng, sải bước như ngựa đứt cương lao đến trước mặt Cố Thậm Vi, nhét vội cây ngọc như ý trong tay vào tay nàng: “Đây là ngọc như ý khi ta thành thân, ta tặng cho Cố đại nhân! Hy vọng đại nhân sớm ngày tìm được một ý trung nhân như nguyện!”
Nói rồi nàng lại nhấc váy, nhẹ nhàng như cơn gió trở về bên cạnh tiểu lang quân của mình.
Tiểu lang quân Tiêu gia thấy vậy cũng mỉm cười với Cố Thậm Vi, nụ cười của hắn giống như con người hắn, đều toát lên vẻ dịu dàng yêu kiều.
“Cố đại nhân thích người có dung mạo xinh đẹp sao?”
Cố Thậm Vi mân mê cây ngọc như ý trong tay, hờ hững nói với Hàn Thời Yến: “Tình yêu cái đẹp là bản tính của con người. Hàn đại nhân chẳng lẽ định đính hôn với cóc ghẻ à? Nhưng mà tân lang hôm nay dù có đẹp, cũng chẳng bằng một phần vạn của Trương đại nhân nhà chúng ta.”
Hàn Thời Yến nghĩ đến gương mặt “đệ nhất mỹ nhân Biện Kinh” của Trương Xuân Đình, bỗng chốc nghẹn lời.
Giờ lành vừa đến, tân nhân lập tức bắt đầu hành lễ…
Mọi người đang chăm chú dõi theo thì bỗng một tiếng nổ lớn long trời lở đất vang lên! Tiếng động rõ ràng phát ra từ hướng hoàng cung!
Ngay sau đó, một người toàn thân đẫm máu từ ngoài cổng xông vào, hét lớn: “Nguy rồi! Nguy rồi! Tần Việt vương tạo phản rồi! Loạn rồi! Loạn cả rồi!”
Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương là sự kinh ngạc và nặng nề!
Tuy từ lâu họ đã nghi ngờ việc Tần Việt vương vô cớ hôn mê, lại mượn cớ mời ngự y để tiến cung, rất có thể là đang âm mưu điều gì, nhưng không ngờ âm mưu lại phát tác nhanh đến thế!
Bắc Triều đại loạn là chuyện tốt đối với Đại Ung, ít nhất bọn họ còn bận nội chiến, sẽ không có thời gian kéo quân xuống phương Nam.
Nhưng đối với tình hình hiện tại của bọn họ thì lại không hẳn là điều tốt, bên ngoài hỗn loạn thế này, đường rút khỏi Vương Đô, rời khỏi Bắc triều quay về nước chỉ sợ sẽ đầy rẫy nguy cơ.
Sắc mặt Nam Vương Tiêu Định đại biến, quay sang Gia Luật Vũ quát lớn: “Vũ nhi! Cùng các lang quân Tiêu gia theo ta tiến cung bình loạn!”
Nói rồi, sải bước rảo chân đi ra ngoài.
Khách khứa trong phủ nhốn nháo, cảnh tượng hỗn loạn chẳng khác nào một nồi cháo thập cẩm!
“Chúng ta lập tức rút lui! Ra ngoại thành hội hợp với Tôn tướng quân!” Cố Thậm Vi nghiêm giọng nói với Hàn Thời Yến.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.